Rể Quý Rể Hiền

Chương 1212






Chương 1212

Vậy mà bây giờ, Xí nghiệp Dương Thì là người sắp thăng lại quỳ gối xuống ở trước của Bất động sản Tô Thị.

Thậm trí trên vai bọn họ còn đeo một cành cây, chẳng lẽ bọn họ muốn chịu đòn nhận tội à? Thậm chí trong lòng Cao Phong cũng rất bối rối, nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh.

“Anh Phong, chuyện này là Dương Thị chúng tôi sai, chúng tôi không nên vô lễ với anh!”

“Mong anh Phong thương xót và bỏ qua cho chúng tôi, để cho Xí nghiệp Dương Thị chúng tôi một con đường sống.”

Sau khi thấy Cao Phong xuất hiện thì Dương Nhân cắn răng rồi cúi đầu nói.

Thái độ của ông ta cực kỳ hèn mọn.

Mag những lời ông ta nói làm cho mọi người kinh ngạc.

Bây giờ Dương Nhân thực sự đến đây nhận sai, hay là vội vàng đến đây nhận lỗi với Cao Phong?

Tất cả mọi người đang đứng cùng Quản lý Tiền, bao gồm cả Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh đều đang ở bên trong, hầu như người nào cũng có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

Có nhiều người lại đang nghĩ rằng, cái người tên Dương Nhân này sẽ không phải là bị cơn sốt thiêu đốt đầu óc đó chứ? Bất luận là người nào cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao Xí nghiệp Dương Thị lại đến đây để giải thích và xin lỗi Cao Phong.

Thực lực của Công ty Bất động sản Tô Thịnh quả thực là không tồi đâu, nhưng mà đến khi đối mặt với bọn côn đồ của Xí nghiệp Dương Thị thì bọn họ hoàn toàn không xem ai ra gì hết! Tại sao bây giờ ngược lại Cao Phong lại đang chiếm được ưu thế? Vả lại, vốn dĩ Dương Nhân cũng không có thời gian rảnh rỗi để đi quan tâm đến suy nghĩ của người khác, ông ta đưa tay ra kéo lấy Dương Tuấn Minh và còn thì thầm nói với anh ta điều gì đó.

Dương Tuấn Minh cắn chặt răng, anh ta không hê cam lòng mà nói: “Anh Phong à, tôi thật sự rất xin lỗi anh, tôi không nên đụng chạm vào anh, xin anh hãy tha cho tôi đi mà, xin anh hãy để yên cho nhà họ Dương chúng tôi đi!”

Lúc này, cả hai cha con Dương Tuấn Minh đều cúi đầu xin lỗi.

Trong lòng mọi người xung quanh ngoại trừ sự bàng hoàng ra thì còn có cả sự khiếp sợ đến khó tả.

Nếu như có người muốn nói với bọn họ rằng hai cha con Dương Nhân đã quỳ xuống để cầu xin sự tha thứ từ người khác, vậy thì tuyệt đối sẽ không có một ai dám tin chuyện này! Có lẽ tai nghe thì có vẻ cảm thấy chuyện này khá là hư cấu, nhưng một khi mắt đã thấy rõ được mọi chuyện thì chắc chắn nó là sự thật rồi! Bây giờ bọn họ chính là đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng khó tin này rồi đấy, đây là một chuyện có thật không ai có thể thay đổi bất cứ điều gì! Có rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc không thôi, theo bản năng mà ánh mắt chế giễu của bọn họ thay đổi thành ánh mắt tràn đầy sự kính nể và tôn trọng, sau đó tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía Cao Phong.

Người thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài bình thường này mới chính là một nhân vật lớn, anh là người có năng lực thật sự tài cao và có tâm mắt biết nhìn xa trông rộng đó! Tuy nhiên, khi đứng trước những lời xin lôi hai cha con Dương Nhân, Cao Phong lại nhíu chặt hai bên lông mày, anh cũng không trả lời bọn họ.

Anh đang suy đoán xem liệu rằng hai cha con Dương Nhân có phải là đang giở thủ đoạn hèn hạ gì không? Cao Phong thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao Dương Nhân lại đến quỳ gối muốn xin lỗi anh.

“Cậu Phong ơi, chẳng lẽ cậu lại không nhớ tôi hay sao, cậu có thế buông tha cho nhà họ Dương chúng tôi được không?”

Dương Nhân chậm rãi ngấng đầu lên, ánh mắt tràn đây sự cầu xin van lơn của ông ta nhìn thẳng vào Cao Phong.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Cao Phong vang lên.

Cao Phong liếc mắt nhìn vào Dương Nhân một cái, sau đó anh cầm lấy điện thoại di động rồi đi ra ngoài.

Anh nhìn thấy dãy số của người gọi hiện trên màn hình điện thoại, đây là một dãy số không được xác định rõ khu vực.

Nhìn vào con số ở trước mặt, hẳn là đã có tên gián điệp nào đó đã âm thầm chuyển vùng của số điện thoại này rồi.

Cao Phong hơi chần chừ do dự một chút, cuối cùng thì anh vẫn cầm điện thoại rồi đi qua một bên để nhấc máy.

Mà hai cha con Dương Nhân vẫn cứ nhiên quỳ gối trên mặt đất một cách thành thật.

Những người khác đều vây quanh hai cha con bọn họ mà không hề rời đi, bọn họ muốn xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ được xử lý thành cái dạng gì đây.

Khi Cao Phong vừa mới trả lời điện thoại nhưng điện thoại lại không phát ra tiếng nói nào cả, anh chỉ yên lặng chờ đợi.

“Xin chào, tôi là Lý Khải Kiệt đây.”

Bỗng nhiên điện thoại ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khiến cho Cao Phong có chút quen thuộc.

Cái câu nói mở đầu này của Lý Khải Kiệt được nói ra rất thẳng thắn và có một chút gì đó gọi là sự trang trọng.