Rể Quý Rể Hiền

Chương 1180






Chương 1180

Nhưng mà nếu bạn có thế vì những chuyện và những người xứng đáng thì cho dù bỏ cả mạng sống cũng không sao! Ít nhất đối với Kim Ngọc Hải mà nói, ông ta không ngắn ngại hy sinh tất cả những gì mình có vì con gái ông ta.

Ông ta tuy hèn yếu nhưng ông ta vẫn có trái tim.

“Tuyết Ngọc, con mau gọi điện thoại cho Tuyết Mai đi, gọi điện đi nhanh lên…”

Giọng điệu của Kiều Thu Vân mang theo vẻ cầu xin, bà ấy không ngừng nháy mắi ra hiệu với Kim Thuyết Ngọc.

Bốp! Kiêu Thu Vân vừa dứt lời thì Kim Ngọc Hải đột nhiên xoay người lại cho bà ấy một cái bạt tai.

Một bạt tai này của Kim Ngọc Hải không hề nương tay, trực tiếp đánh cho Kiêu Thu Vân phải lùi vê sau năm sáu bước.

Phụt! Kiêu Thu Vân há miệng phun ra một hơi, hai cái răng đây máu lập tức phụt ra ngoài.

Khuông mặt bà ấy sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khóe miệng bà ấy cũng toàn là máu, nhìn cực kỳ thê thảm.

Tuy nhiên, trong mắt Kim Ngọc Hải không có dấu vết của sự thương hại.

Tất cả mọi người đều bị một màn này dọa cho sợ hãi.

Lúc này, hai mắt Kim Ngọc Hải đỏ bừng, cả người giống như đang rơi vào trạng thái điên cuông, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Thu Vân.

Trong mất ông ta giăng đây tơ máu đỏ tươi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Kiều Thu Vân vậy.

“Kiều Thu Vân! Hổ dữ cũng không ăn thịt con của mình!”

“Bà vì chính mình mà đẩy con gái về phía núi đao biển lửa, thật là mất hết tính người!”

“Bà, ngay cả súc sinh cũng không bãng bà!”

Kim Ngọc Hải thở dài, than thở, nhưng trong mắt lại không có chút thất vọng hay tuyệt vọng nào.

Sau một thời gian dài như vậy, đương nhiên ông ta đã nhìn thấu Kiều Thu Vân rồi.

Lúc này ngay cả tư cách khiến cho ông ta thất vọng, Kiều Thu Vân cũng không có! “Kim Ngọc Hải, ông mới là súc sinh!”

“Nếu không phải nhờ bà đây thì năm đó Tuyết Mai đã chết đói từ lâu rồi, bây giờ nó không thể hy sinh một chút vì chúng ta sao…”

“Im miệng ngay cho tôi!”

Bốp! Kiều Thu Vân còn chưa nói hết câu thì Kim Ngọc Hải đã đột nhiên tiến lên, cho bà ấy một cái bạt tai lần nữa.

Giống như là Kim Ngọc Hải đang cố gắng che giấu một bí mật gì đó.

Mà Kiều Thu Vân bị tát một lần nữa cũng giống như đã bị đánh cho tỉnh táo lại, không còn dám nói chuyện lúc trước nữa.

“Dù sao thì nó nợ chúng ta nên đến lúc này cũng đến lượt nó phải trả lại cho chúng ta rồi!”

“Coi như là hy sinh mạng sống của nó thì đó vẫn là điều đương nhiên.”

Kiều Thu Vân cắn răng nói.

“Được rồi! Được rồi! Nếu đây là những gì bà nghĩ thì chắc chắn rằng bà đã mất hết tính người rồi!”

“Như vậy thì bà làm người cũng phí! vậy nên bà hãy đi chết địU Lúc này Kim Ngọc Hải đột nhiên bùng nổ, ông ta đưa hai tay ra bóp lấy cổ Kiều Thu Vân một cách hung hãn.

Bởi vì hai bàn tay dùng quá sức nên mạch máu ở trên mu bàn tay đồng loạt hiện lên, nhìn rất kinh người.

“Sau khi bà chết đi tôi cũng sẽ chết cùng với bà, để tránh liên lụy đến con gái!”

Lúc này Kiều Thu Vân bị bóp đến trợn trắng mắt, hai chân đạp loạn, giãy giụa.

“Bà đã mất hết tình người rồi thì nên đi chết đi! Đi chết đi!”

Kim Ngọc Hải giống như dã thú nổi cơn điên, hai mắt đỏ ửng gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Thu Vân, hàm răng cắn chặt, thấp giọng rống giận.

Lúc này, Kim Tuyết Ngọc lại nhắm mắt làm ngơ trước tất cả mọi chuyện, càng không có ý định tiến lên ngăn cản.

Có một số việc, có lẽ chỉ có thể dùng phương thức nào đó thì mới có thể có được một kết quả thích hợp.

Chẳng qua là trên mặt Kim Tuyết Ngọc không ngừng rơi nước mắt.

“Mẹ nó! Kéo ông ta ra cho tôi!”

Rốt cuộc Cao Bằng cũng kịp phản ứng lại, vội vàng kêu lên một tiếng.

Người đàn bà Kiều Thu Vân này có thể giúp anh ta rất nhiều việc, anh ta không thể để Kiều Thu Vân chết được.

Thình thịch! Mười mấy tên vệ sĩ áo đen vọt tới ngay lập tức, một trong số đó rút ra một cây côn đập thẳng vào đầu Kim Ngọc Hải một cách không thương tiếc.

Rầm! Kim Ngọc Hải bị đập một đòn nghiêm trọng vào não, thân thể mềm nhũn ngay tại chỗ, ngã xuống một bên.