Rể Quý Rể Hiền

Chương 1177






Chương 1177

“Chị nói anh rể không gặp phải chuyện gì không may chỉ là bị người ta đón đi thôi! Anh rể yêu chị thế nào, chị còn hiểu rõ hơn em.”

“Nếu anh ấy khôi phục trí nhớ, người đầu tiên anh ấy nhớ được chắc chắn là chị, nếu chị bị làm sao, anh ấy có thể tiếp tục sống nổi không?””Anh rể yêu chị như vậy, sao chị có thể để người đàn ông khác chạm vào chị?”

“Chuyện kiểu này, anh rể không cho phép, em cũng sẽ không cho phép!”

Kim Vũ Kiên nói xong, nước mắt rơi lã chã.

Kim Tuyết Mai nghe thấy thế trong lòng cũng bị chấn động.

Đúng vậy, nếu cô xảy ra chuyện gì, vậy thì chắc chắn Cao Phong sẽ tức giận phát điên mất.

Đến lúc đó, dù Cao Phong thu phục được cả Thủ đô Hà Nội này, chắc chắn cả đời anh ấy sẽ tự trách bản thân.

Cho nên, dù là vì Cao Phong, hay là vì bản thân, Kim Tuyết Mai cũng phải bảo vệ bản thân cho tốt.

Nhưng cô không thể vì như vậy, mà bắt Kim Vũ Kiên chịu tội thay cho mình.

“Vũ Kiên, chị…”

“Chị, chị đừng nói nữa, em sẽ bảo vệ tốt bản thân, chuyện này cũng không đến mức nguy hiểm như chị nghĩ đâu.”

“Em sẽ cầm chân Cao Bằng một khoảng thời gian, đến khi không kéo dài thời gian được nữa, đến lúc đó chúng ta lại tính tiếp.”

Kim Vũ Kiên miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó cô bước lên trước nhẹ nhàng ôm Kim Tuyết Mai một cái.

“Chị, không nói chuyện này nữa, cả chị và em đều biết, hiện giờ đây là biện pháp tốt nhất.”

“Chuyện này, chỉ có thể để em làm.”

“Nếu như hai chúng ta đều không xuất hiện, không biết Cao Bằng sẽ làm gì với cha mẹ chúng ta nữa.”

“Được rồi, nhất định phải nghe lời em đó, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Kim Vũ Kiên nói xong, trực tiếp buông cánh tay Kim Tuyết Mai ra, rồi kéo va li đi ra khỏi cửa.

“Vũ Kiên, Vũ Kiên!”

Kim Tuyết Mai kêu to một tiếng, sau đó muốn đuổi theo cô ấy.

“Chị, nếu chị còn bước thêm một bước nữa, em sẽ nhảy từ trên này xuống dưới.”

Kim Vũ Kiên đột nhiên quay người lại nhìn tkm, sau đó cô ấy giơ tay ra chỉ xuống dưới núi Bông Thiên.

Nghe thấy thế bước chân ltm dừng lại, cô mở to mắt nhìn Kim Vũ Kiên, ánh mắt đây đau đớn.

Rõ ràng cô mới là chị gái, nhưng mà bây giờ lại để em gái mình đứng ra bảo vệ, trong lòng Kim Tuyết Mai đau đớn như bị dao cất.

Sau đó Kim Vũ Kiên lui về phía sau, mãi cho đến khi lui đến cửa biệt thự, cô ấy mới quay người rời khỏi chỗ này.

Phía cuối chân trời ánh nắng chiếu lên đôi bờ vai mềm yếu của Kim Vũ Kiên, tạo thành một cái bóng đổ dài trên mặt đất.

Nhìn bóng lưng cô vô cùng cô đơn, nhưng lại mang theo vẻ kiên cường.

Khiến người khác vô cùng đau lòng.

Trong mắt Kim Tuyết Mai nước mắt tuôn ra như suối.

“Cao Phong, anh mau về đi, mau quay lại đi!”

Kim Tuyết Mai nước mắt giàn giụa, cô nhìn lên trời khẽ thì thầm một câu.

Khi Kim Vũ Kiên kéo vali xuống dưới chân núi, lập tức có vài người bảo vệ chạy đến, trong đó còn có hai nữ bảo vệ.

“Cô Vũ Kiên, cô làm gì vậy?”

Một cô bảo vệ nghi ngờ hỏi.

“À, nhà tôi có chút việc, tôi phải về nhà một chuyến.”

Kim Vũ Kiên thuận miệng giải thích một câu.

Cô bảo vệ kia nghe thấy thế thì sững sờ, sau đó khẽ nói: “Cô Vũ Kiên, trước khi chị Ngô đi đã thông báo, không cho cô và cô Tuyết Mai rời khỏi chỗ này.”

“Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này là địa bàn của Tập đoàn Hà Đô chúng tôi, chúng tôi có đủ năng lực, cam đoan có thể bảo vệ an toàn cho hai người.”

“Nhưng mà nếu như cô đi ra khỏi khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, cho dù chúng tôi muốn bảo vệ cũng không có đủ năng lực.”

Cô bảo vệ kia nói rất nghiêm túc.

Kim Vũ Kiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.

Sau khi ra khỏi Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, chô nào ở trên mảnh đất Hà Nội cũng là địa bàn của Cao Bằng.