Rể Quý Rể Hiền

Chương 1174






Chương 1174

Những năm trước chuyện này vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều sôi nổi hào hứng.

Nhưng mà năm nay, mọi người có vẻ yên lặng hơn rất nhiều.

Bởi vì năm nay tất cả danh tiếng đều bị một mình Cao Phong đoạt được rồi.

Dưới vầng sáng của Cao Phong, cho dù người khác có thể hiện tốt đến mấy cũng không thể cạnh tranh được.

Còn về đồ cổ…

Những năm qua khâu thưởng thức và đánh giá đồ cổ cuối cùng, thường lấy ra những món đồ cổ có giá trị cực lớn, cho nên rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú.

Nhưng mà năm nay…

Làm gì có món đồ cổ nào khác, có thể so sánh được với chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên kia đây? Cho nên, phần cuối này, hầu như được tiến hành trong bầu không khí tĩnh lặng.

Cao Phong cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn giống như đã ngủ quên rồi.

Ngay sau đó, người chủ trì đứng ra tuyên bố, buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ năm nay đến đây là kết thúc.

Bởi vì ngay cả Trình Thanh Cẩn cũng muốn tan tiệc rồi, hiện giờ ông ta đang sốt ruột không chờ nổi muốn trò chuyện tử tế với Cao Phong một lần.

Sau khi du thuyền xa hoa cập bến, mọi người ¡ về nhà nấy.

Dương Tuấn Minh trừng mắt oán hận nhìn Cao Phong, rồi cũng mang theo người của anh ta đi mất.

Tối hôm nay, anh ta vừa bị Cao Phong đánh một trận, còn bị Cao Phong chèn ép khắp nơi.

Những chuyện này, anh ta đều ghi sâu trong lòng.

Hội viên vinh dự của hiệp hội đồ cổ là cái gì chứ, trên người có số tiền lớn vải nghìn tỷ thì sao chứ? Đối mặt với lửa giận trong lòng, căn bản Dương Tuấn Minh không hề kiêng kị những điều này.2084667_2_25,60

Cơn giận và oán hận đã hoàn toàn làm mờ mắt anh ta.

Trong một căn phòng trên du thuyền.

“Cậu Cao Vũ, cậu nếm thử chén trà shan tuyết này xem.”

Trình Thanh Cẩn tự mình rót cho Cao Phong một chén trà thơm, sau đó ông ta đấy chén đến trước mặt Cao Phong rôi nói.

“Ông Cẩn không cần khách khí như thế”

Cao Phong mỉm cười nói với ông ta.

Sau đó không đợi Trình Thanh Cẩn ngôi xuống, Cao Phong đột nhiên hỏi: “Không biết ông Cấn đã từng nghe nói đến nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng bao giờ chưa?”

“Nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng? Đương nhiên là tôi từng nghe nói rồi, sao vậy?”

Thấy Cao Phong hỏi thế Trình Thanh Cẩn có chút nghi ngờ, ông ta nhìn Cao Phong dò hỏi.

Cao Phong cười híp mắt lại rồi nói: “Tôi nghe nói hiệp hội đồ cổ có rất nhiều cổ đông lớn, hơn nữa thực lực đều vô cùng mạnh mẽ”

“Không biết hiệp hội đồ cổ có quan hệ gì với nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng không?”

Trình Thanh Cẩn không hiểu được vì sao đột nhiên Cao Phong lại hỏi như vậy, nhưng ông ta vẫn xua tay nói: ‘Không có, những dòng họ lớn như nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng chướng mắt hiệp hội nhỏ bé như chúng tôi.”

Cao Phong khẽ gật đầu.

Nếu như hiệp hội đồ cổ này không có quan hệ gì với nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, vậy thì Cao Phong có thể nói tiếp với Trình Thanh Cẩn được rồi.

“Cậu Cao Vũ, đây là thẻ hội viên vinh dự trọn đời của hiệp hội đồ cổ, chúng tôi đã chế tạo riêng cho cậu.”

“Ở tất cả các chi nhánh khác của hiệp hội đồ cổ, chỉ cần cậu lấy tấm thẻ này ra, cậu sẽ được đối đãi như khách quý, còn có được đặc quyền rất cao.”

Trình Thanh Cẩn lấy ra một tấm thẻ vàng, sau đó đẩy đến trước mặt Cao Phong.

Cao Phong nhìn thoáng qua thì trông thấy trên đó có viết tên anh và thông tin cá nhân.

“Cảm ơn ông Cẩn.”

Cao Phong gật đầu nhận lấy tấm thẻ.

Có tấm thẻ hội viên này, về sau không chừng còn giúp được anh một vài chuyện.Sau đó hai người tâm sự với nhau một lúc.

Trình Thanh Cẩn hỏi Cao Phong những kiến thức về đồ cổ.

Tất nhiên là Cao Phong đối đáp trôi chảy, không có vấn đề gì có thể làm khó được anh.

Trình Thanh Cẩn lại lần nữa bị kiến thức phong phú về đồ cổ và cách nói năng không tầm thường của Cao Phong làm rung động sâu sắc.