Rể Quý Rể Hiền

Chương 1166






Chương 1166

Trong số ba người có một người lên tiếng trước.

“Đúng thế! Đó đúng là những gì mà ông đang nghĩ tới đấy.”

Ông lão chưa kịp nói xong, Trình Điểu Phong đã gật đầu xác định.

“ôi”

Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát từ Trinh Điểu Phong, hai ông thây thẩm định kia lại hít thêm một hơi nữa.

Mọi người ở bên dưới bục thẩm định đều đang vô cùng sốt ruột.

“Thầy Phong à, rốt cuộc thì nó là cái gì thế?”

Một người đàn ông trung niên đứng dậy hỏi.

Trình Điểu Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, ông ta cẩn thận đặt chiếc bát sứ trong tay xuống, giống như đang đối đãi với một bảo vật quý hiếm.

“Không biết mọi người ở đây, đã có ai từng nghe tới bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên chưa?”

Câu hỏi này của Trình Điểu Phong khiến cho ánh mắt của một số người trong này hiện lên vẻ khó hiểu.

Nhưng có một số khác thì trái tim đột nhiên đập nhanh, hai mắt mở to.

“Trời ạ! Đây là bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên sao? Đó có phải là đồ vật được truyền lại từ thời nhà Lý không vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy.

Tôi đã bảo là trước đó có nhìn thấy ảnh của nó ở đâu rồi.

Hóa ra chính là nhìn thấy bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên ở trên mạng”

“Đúng vậy, nhưng mà cái đồ vật này được đồn là không có tôn tại.

Vậy nên khi ấy tôi cũng không quá chú ý tới nó.””Cũng chỉ có cái bát sứ Mục uyển Diệu Biến Thiên mới có thể tỏa ra ánh sáng kỳ lạ tự nhiên như thế này.”

Hết làn sóng thảo luận này đến làn sóng khác, mọi người cứ tiếp tục nói không ngừng.

Tất cả mọi người đều không thể thốt nên lời, bọn họ nhìn bát sứ Diệu Biến Thiên này với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Giờ phút này, ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt và Dương Tuấn Minh cũng đều giống như người bị điện giật vậy.

“Chị họ, bát sứ Mục Uyển Diệu Biển Thiên này là đồ vật như thế nào? Nó rất có giá trị sao?”

Đổng Thái Minh gãi đầu, sau đó anh ta nghỉ ngờ hỏi.

“Đáng giá sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt thở dải nói: “Đâu chỉ đơn giản là đáng giá không thôi.

Cái này mới thật sự là vô giá đấy.”

“Vô giá ư? Có thể trị giá tới hai nghìn tỷ đồng không?”

Đổng Thái Minh nghe vậy thì sửng sốt nói.

“Cái gì hai nghìn tỷ đồng chứ? Em đã quá xem thường cái bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên này rồi.”

“Cái bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên là đồ vật có từ triều đại Lý.

Nhà Tiền Lê, nhà Lý, nhà Trần, nhà Lê Sơ, nhà Tây Sơn.

Triều Lý xếp sau Tiên Lê, em thử nghĩ xem nó đã qua bao nhiêu năm chứ?”

“Cái quan trọng ở đây là, bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này là cái duy nhất còn được truyền lại đến đời sau của nhà Lý.

Khắp đất nước này cũng chỉ có một cái mà thôi.”

“Đã trải qua rất nhiều năm rồi, nó vẫn còn được bảo tồn nguyên vẹn.

Hơn nữa, trên thể giới này chỉ còn một cái, em thử nghĩ xem, cái này có nghĩa là gì chứ?”

Nam Phương Minh Nguyệt thở dài nói.

Khi nói những lời này, ánh mắt của Nam Phương Minh Nguyệt nhìn chăm chăm vào Cao Phong.

Cao Phong, một lần nữa anh ta lại tạo nên kỳ tích.

Hơn nữa, đó là một điều kỷ diệu chưa từng thấy trước đây.

“Thưa quý cô, đồ của tôi không tệ có phải không? Không có đồ nào là giả đúng không nào?”

Ông lão họ Lý kích động tại chỗ, ông ta vừa khóc vừa liên tục hỏi Nam Phương Minh Nguyệt.

Tuy Trình Điểu Phong chưa nói rõ giá trị cụ thể nhưng chỉ dựa vào cái tên của chiếc bát sứ này thôi cũng đủ khiến toàn bộ mọi người phải sửng sốt.

“Đúng thế bác Lý, đồ của bác là vô giá”

Nam Phương Minh Nguyệt chân thành nói.