Rể Quý Rể Hiền

Chương 1162






Chương 1162

Nhưng là đối mặt với ánh mắt này của Cao Phong, anh ông ta thậm chí còn xuất hiện ảo giác như đang bị Cao Phong nhìn thẳng, thậm chí còn có cảm giác bị Cao Phong nhìn xuống.

“Chuyện này…”

Ánh mắt Trình Thanh Cẩn lấp lóe mấy cái, dường như ông ta thấy được bóng dáng khi còn trẻ của mình trong ánh mắt của Cao Phong.

Thời điểm đó Trình Thanh Cẩn cũng kiên định như vậy, kiên định như thể không đầu rơi máu chảy thì sẽ không quay về.

“Cậu…”

Trình Thanh Cẩn dừng một chút, nói: “Được rồi! Tôi cho cậu một cơ hội!”

“Cậu đã tự tin vê đồ vật này như vậy, vậy cậu nói cho tôi biết đi, thứ này có chỗ nào đặc biệt?”

Trình Thanh Cẩn do dự thật lâu, vẫn quyết định cho Cao Phong thêm một cơ hội.

“Ông Cấn, ông không cần phải lãng phí thời gian cho cậu ta đâu.

Chúng ta tranh thủ thời gian tiếp tục hạng mục đi!”

Dương Tuấn Minh thúc giục một câu.

“Đúng vậy đúng vậy, có thể là do anh Vũ nhìn lầm, thôi đừng làm phí thời gian giám định nữa.”

“Ánh mắt của anh Vũ đã rất tốt rồi, lỡ thất bại một lần thì nên dũng cảm tiếp nhận chứit”

“Nhanh, đừng chết vì sĩ diện, khổ thân.”

Nghe được lời nói ôn ào ở phía dưới, Trình Thanh Cẩn đưa tay lên trên không ra hiệu, toàn hội trường lập tức im lặng.

“Cậu lại đây đi.”

Trình Thanh Cẩn đối mặt với Cao Phong.

Đâu tiên Cao Phong chắp tay, nói: “Cảm ơn ông Cẩn!”

“Bát sứ này, gõ vào thì vang lên âm thanh thanh thúy, dù có lấy cả bàn tay bao lại vẫn có thể phát ra thanh âm thanh thúy-”

“Cho nên tôi cảm thấy cái bát sứ này hẳn không đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Nghe thấy câu nói này của Cao Phong, mọi người dưới đài cực kỳ khinh thường, nhưng trong đầu Trình Thanh Cẩn lại lóe lên một tia sáng.

Sau đó, Trình Thanh Cẩn vội vàng cầm lấy cái bát sứ, gõ thử, nhớ kĩ tiếng động đó.

Ngay sau đó, Trình Thanh Cẩn lại dùng lòng bàn tay bao đáy chén lại rồi lại gõ thử.

“Đinh!”

Lại một âm thanh thanh thúy vang lên.

Nghe được âm thanh không hề thay đối chút nào này, trong lòng Trình Thanh Cẩn khẽ run lên.

Lúc trước ông ngồi ở vị trí giám định, cảm thấy ông Tống căn bản sẽ không đưa ra đồ gì tốt, cho nên cũng không chú ý đến những chỉ tiết này.

Nhưng lúc này, ông cảm thấy có gì đó không tâm thường.

“Hai người các ông giúp tôi câm bát sứ, lấy tay bao lại hết bên ngoài bát sứ.”

Lúc này, Trình Thanh Cẩn bảo hai ông lão bên cạnh nâng cái bát sứ lên.

Hai người bốn bàn tay, bao chặt bát sứ lại, chỉ lộ ra một khoảng nhỏ.

Ánh mắt Trình Thanh Cẩn nặng nề, dừng lại một chút rồi lại đưa ngón trỏ ra, gảy cái bát một cái.

“Đinh!”

Tiếng động lanh lảnh êm tai, không hê yếu đi chút nào.

“Chuyện này…”

Trình Thanh Cẩn mở to hai mắt nhìn.

Mà tiếng cười vang của những người ở dưới đài cũng im bặt trong nháy mắt.

Bọn họ cũng không phải không biết gì, cho nên bây giờ đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Khi gõ vào đồ sứ sẽ phát ra tiếng lanh lảnh, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Dù là chén trà thủy tính hay là bát sứ thì đều sẽ phát ra tiếng lanh lảnh.

Nhưng nếu dùng tay năm chặt cả chén trà, tiếng đánh liên sẽ trở nên trầm đục.

Đó là vì bất kỳ thanh âm nào cũng cần phải có sóng âm mới truyền đi được.

Mà bàn tay là vật chản sóng âm tốt nhất, bàn tay nằm càng chặt thì ly pha lê sẽ càng rung động yếu đi, cho nên tiếng sẽ trở nên trầm đục.

Nhưng bát sứ này đã bị bốn bàn tay bao lại chặt chẽ nhưng vẫn phát ra được tiếng động lanh lánh như vậy.

Chuyện này…

Chắc chắn là không bình thường.