Rể Quý Rể Hiền

Chương 1085






Chương 1085

Quách Thành Doanh nhìn quả bi-a số tám màu đen, anh ta tìm một góc độ phù hợp rồi tự tin hạ gậy xuống.

“Bốp!”

Một lực đánh mạnh được đánh xuống, khiến quả bi-a cái màu trắng bản lên.

Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào quả bi-a cái màu trắng này.

Quả bi-a cái màu trắng bay lên không trung rồi tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp và bay về phía trước.

“Bay qua rồi! Bay qua chướng ngại vật rồi.”

Một thanh niên đứng bên cạnh hét lên đầy cảm thán, chuẩn bị vỗ tay khen ngợi.

Những người khác, bao gồm cả Nam Phương Minh Nguyệt đều chỉ nhìn chằm chằm mà không nói được lời nào.

Chỉ có Cao Phong liếc mắt lắc đầu.

“Bộp!”

Quả bi-a cái màu trắng tạo đường cong, đánh trúng vào quả bi-a số tám màu đen.

“Đánh tốt!”

Có người vội vàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tuy nhiên, quả bi-a số tám màu đen đã đập vào cạnh bàn và từ từ dừng lại.

“A..”

Tất cả thanh niên nam nữ đứng xung quanh, đặc biệt là người thanh niên vừa vỗ tay kia đều thấy có chút xấu hổ.

Mặc dù màn trình diễn rất đẹp nhưng lại không thể trúng mục tiêu thì nó có lợi ích gì? “Khu.”

Trên mặt Quách Thành Doanh cũng hiện lên sự ngượng ngùng, anh ta vừa ho vừa đứng sang một bên nói: “Người đẹp, đến lượt cô.”

Tuy rằng lúc này anh ta đã bỏ lỡ cơ hội nhưng trong lòng anh ta không hoảng sợ chút nào.

Không có cơ hội lần này thì có cơ hội lần sau.

Quách Thành Doanh cảm thấy chơi bi-a cùng Nam Phương Minh Nguyệt không hề có chút áp lực nào cả.

Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt một chút, rồi sau có chút do dự mà cất bước tiến lên.

Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, cô ta phải dọn bàn bằng một cú đánh để giành chiến thắng.

Nếu có một chút sai sót, chắc chắn Quách Thành Doanh sẽ nắm bắt ngay cơ hội này để đánh quả bi-a số tám màu đen rơi vào lỗ.

Mặc dù Nam Phương Minh Nguyệt là người cao ngạo, nhưng mà lúc này trong lòng cô ta cũng thấy vô cùng bế tắc.

Bây giờ cô ta vẫn có sáu quả bi-a, cộng với một quả bi-a số tám màu đen để tạo thành bảy.

Bảy quả bóng được chơi trong một cú đánh, làm sao có thể làm được chứ.

Tuy nhiên, Nam Phương Minh Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hít thở sâu trước khi tiến về phía trước để đánh.

Vào lúc này, một bàn tay từ từ vươn ra nắm lấy cây gậy của Nam Phương Minh Nguyệt.

Bàn tay thon dài, lực tay mạnh mẽ khiến cho người ta có cảm giác an toàn.

Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày xoay người, liếc mắt nhìn Cao Phong.

“Cao Vũ anh làm gì vậy?”

Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày hỏi.

Quách Thành Doanh và mọi người cũng nhìn Cao Phong với ánh nhìn trêu tức.

Bọn họ rất muốn nhìn xem, so với Nam Phương Minh Nguyệt thì Cao Vũ muốn giở trò chơi xấu gì? “Tôi tới chơi bi-a.”

Cao Phong thản nhiên trả lời.

Trước tiên, Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt, sau đó cô ta thở mạnh ra một hơi rồi nói: “Anh đừng có làm loạn được không? Anh cho rằng tôi chưa đủ phiền phức sao?”

“Tránh ra!”

Nam Phương Minh Nguyệt quát lớn một tiếng, kéo lại cây gậy.

Tên Cao Vũ này thậm chí còn không thể thắng cô ta, lại còn muốn đánh với Quách Thành Doanh.

Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy rằng nếu cô ta tự mình đánh, còn có thể thắng.

Nếu để cho Cao Vũ đánh, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thua! “Cô muốn đi uống rượu với anh ta?”

Cao Phong khẽ nhíu mày.