Rể Quý Rể Hiền

Chương 1075






Chương 1075

“Anh!”

Nam Phương Minh Nguyệt tức đến mức muốn dậm chân.2069258_2_25,60 Trong lòng cô ta cảm thấy, nhất định cái tên lv này là một người ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, cố tình giả vờ như đang không thèm để tâm đến hành động của cô ta mà thôi.

“Thưa cô, cô nhất định muốn mua hết toàn bộ số quần áo ở trong cửa hàng của chúng tôi sao?”

Sau khi người hướng dẫn mua hàng lấy lại được tinh thần sau cú sốc vừa rồi, cô ấy đã phải kiềm chế lại sự sợ hãi trong lòng mà hỏi Nam Phương Minh Nguyệt.

“Đúng vậy! Quẹt thẻ!”

Nam Phương Minh Nguyệt xoay người lại, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho người kia.

“Thưa cô, mời cô đi sang bên này, để tôi kiểm kê ngay trước mặt cô đã!”

Lúc này, cửa hàng trưởng trong cửa hàng đã tự mình tới đây, cung kính nói với Nam Phương Minh Nguyệt.

“Không cần, các cô cứ tự mình kiểm đi, xong thì để tôi quẹt thẻ là được.”

Nam Phương Minh Nguyệt phẩy tay nói.

Cả đám người lại một lần nữa bị sốc.

Những người khách còn lại ở trong tiệm, không có ai dám tranh giành với Nam Phương Minh Nguyệt nữa.

Thậm chí có người vốn đã chuẩn bị trả tiền đến nơi rồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để đồ trên tay mình xuống.

Một tiểu thư lá ngọc cành vàng như thế này, bọn họ không đụng vào nổi! “Thưa cô, cô xem qua hóa đơn của mình xem, những bộ quần áo này có tổng giá trị là bốn mươi bảy tỷ năm trăm hai mươi triệu, cô xem…”

Cửa hàng trưởng nhỏ giọng hỏi.

Chắc chắn cô ta sẽ không ngốc đến mức đi đóng gói quần áo cho Nam Phương Minh Nguyệt trước.

Lỡ như đóng gói quần áo xong xuôi hết rồi mà Nam Phương Minh Nguyệt lại không trả nổi số tiền này thì làm sao bây giờ? “Đúng rồi thưa cô, tôi có thể chiết khấu cho cô, tính phần chiết khấu xong là…”

“Không cần chiết khấu, cô nhanh tay lên, tôi đang rất vội.”

Nam Phương Minh Nguyệt phẩy tay một cái, cắt ngang lời cửa hàng trưởng.

Sau đó cô ta không hề do dự để thu ngần nhập hóa đơn xong, rồi thoải mái quẹt thẻ một cái.

“Tinh!”

Chiếc thẻ ngần hàng xoẹt qua một cái, máy POS của thu ngần cũng vang lên âm báo chuyển khoản thành công.

Hơn bốn mươi tỷ cứ như vậy mà bay luôn! Toàn bộ mọi người đều sững sờ.

Đây thật sự là một phú bà nhỏ đấy! “Vâng vâng! Thưa cô, xin cô hãy chờ một lát, chúng tôi lập tức gọi nhân viên tới đóng gói quần áo cho cô!”

Lần này cửa hàng trưởng của cửa hàng tự mình ra tay, dẫn theo bảy tám nhân viên, bắt đầu đóng gói quần áo cho Nam Phương Minh Nguyệt.

Mấy trăm bộ quần áo liên! Toàn bộ cửa hàng đều có vẻ bận rộn, cả đám người cửa hàng trưởng bận tối mắt tối mũi, không ngơi tay được một phút nào.

“Nhìn thấy chưa? Đây là thực tế đấy!”

Nam Phương Minh Nguyệt đưa tay chỉ vào đám người đang bù đầu bù cổ với công việc trước mắt mình, cười lạnh nói.

Cô ta có tiền, nên cô ta có thể khiến cho toàn bộ cửa hàng này phải phục vụ cho cô ta.

Cao Phong không nói gì, nhưng trong lòng thì âm thầm khinh bỉ cô ta.

Nhớ ngày đó ở Thủ đô Hà Nội, trong tất cả các cửa hàng của nhà họ Bách, anh cho bà xã mình mua đồ nhiều đến mức cô trở thành hội viên kim cương.

Đồng thời, tất cả những cửa hàng đó đều thuộc sản nghiệp của Cao Phong anh.

Bây giờ chỉ có một cửa hàng ở khu phố này thôi mà đã là gì? “Anh không cần phải xót tiền thay tôi đâu, tôi mua đồ theo tâm trạng mà thôi.”

Nam Phương Minh Nguyệt lại nói thêm một câu.

Vẻ mặt Cao Phong quái dị nhìn thoáng qua cô ta, cuối cùng anh cũng hiểu ra Nam Phương Minh Nguyệt đang có ý định gì.

Cô ta đang muốn dùng hành động ném tiền qua cửa sổ này để cho mình hiểu được thực tế là gì sao? Không thể không nói, cô gái nhỏ này đúng là hơi ngu.

“Hừ! Cửa hàng tiếp theo!”

Nam Phương Minh Nguyệt lườm Cao Phong một cái rồi quay người đi thẳng ra ngoài.