Rể Quý Rể Hiền

Chương 1072






Chương 1072

Chỉ một thoáng, một đám thanh niên, trong lòng vô cùng căm phẫn, đã xông tới chỗ Cao Phong.

Nhìn dáng vẻ bọn họ như vậy, dường như chỉ cần Cao Phong dám bước tiếp thêm một bước thì nhất định là bọn họ sẽ đánh cho anh nhừ xương.

Bước chân của Cao Phong dừng lại, anh lạnh lùng quét mắt nhìn đám người đó một lười.

Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thấy tình huống thành ra như thế này cũng phải âm thầm lè lưỡi.

Cô ta cảm thấy hậu quả của cuộc chơi này có vẻ hơi lớn rồi, cho nên cô ta vội vàng kéo tay Cao Phong cúi đầu chạy như bay.

Chạy một mạch như thế được khoảng hơn trăm mét, Nam Phương Minh Nguyệt mới chậm rãi dừng lại.

“Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”

Vẻ mặt Cao Phong bình thản nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.

“Hừ! Sao hả? Chẳng lẽ mấy lời mà tôi vừa nói thì không phải là lời nói thật sao?”

Thoát khỏi tầm mắt của những người kia rồi, Nam Phương Minh Nguyệt lập tức khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo vốn có.

Cô ta vừa dứt lời đã đặt bộp một cái thẻ ngân hàng vào trong tay Cao Phong.

“Cầm đi! Đây là một trăm tỷ! Đây chính là thù lao tối nay anh làm vệ sĩ cho tôi.”

Nam Phương Minh Nguyệt vênh mặt kiêu ngạo nói.

Cao Phong nắm chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay, nhíu mày nói với cô ta: “Tôi không có thời gian để chơi mấy trò trẻ con này với cô, quá ngây thơ.”

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Cao Vũ, tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc là anh kiêu ngạo vì cái gì?”

“Anh không có tiền, cũng chẳng có mối quan hệ với người nào cả!”

“Tôi thật sự không hiểu, sự kiêu ngạo của anh đến từ đâu vậy? Thực lực của anh là thế nào?”

Ánh mắt bình tĩnh của Cao Phong nhìn thẳng vào Nam Phương Minh Nguyệt, anh im lặng không nói một lời nào.

“Không cần phải che giấu chuyện đó với tôi, tuy nói rằng kĩ thuật đua xe của anh cũng không tệ, nhưng hoàn cảnh của anh như thế nào, hẳn là bản thân anh phải biết rõ hơn tôi chứ?”

“Tổng số tài sản ở thị trấn Biển Đông này của anh, cùng lắm thì chỉ có một căn phòng ở khu đô thị Seaside Garden cùng với một chiếc xe Satana mà thôi, tôi nói có đúng không?”

Nói đến đây, giọng điệu của Nam Phương Minh Nguyệt lại càng có vẻ kiêu căng hơn.2069257_2_25,60 “Cô điều tra tôi?”

Cao Phong nhíu mày hỏi lại.

“Ha ha…

Có thể bị tôi đây điều tra, đó chính là vinh hạnh của anh.”

Nam Phương Minh Nguyệt cười nhạt một tiếng, lúc này cô ta đang cảm thấy mình đúng là một người vừa có tiền vừa có quyền.

Tất cả những gì liên quan tới thân phận của Cao Vũ, cô ta đã điều tra vô cùng kỹ càng, biết hết tất cả mọi chuyện.

Cho nên cô ta thật sự nghĩ mãi mà không ra, sự kiêu ngạo ấy của Cao Phong là từ đâu mà tới.

Cho dù có là trời sinh đi chăng nữa, nhưng chẳng lẽ Cao Vũ chưa từng chịu cú sốc nào từ cuộc sống hay sao? Nam Phương Minh Nguyệt quen biết rất nhiều người từ nhỏ đã được ca ngợi là thân đồng, kết quả là vẫn bị cuộc sống tát cho một cái thật đau, cuối cùng lại chẳng là cái gì cả.

“Nếu như cô đã biết nhiêu như vậy thì còn gọi tôi ra ngoài làm cái gì nữa vậy?”

Cao Phong hơi khựng lại một lát rồi nhẹ nhàng hỏi.

“Đương nhiên là tôi phải gọi anh ra ngoài rồi!”

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói: “Trước kia anh ra vẻ trước mặt tôi như thế, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua sao?”

“Tôi cho anh biết, buổi tối hôm nay là lần cuối cùng mà chúng ta gặp mặt nhau, cũng là lần cuối cùng tôi thuê anh!”

“Từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai nữa, cầm lấy số tiền bốn trăm tỷ mà tôi đưa cho anh đây rồi biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi, hiểu không?”

Cao Phong cầm tấm thẻ kia đưa trả lại cho cô ta nói: “Hiểu! Số tiền này tôi trả cho cô!”

Không đợi Nam Phương Minh Nguyệt đưa tay ra đón, Cao Phong đã nhét thẳng vào trong tay cô ta, sau đó xoay người đi thẳng.

“Anh đứng lại cho tôi!”

Nam Phương Minh Nguyệt quát lạnh một tiếng.

Giọng nói của cô ta rất lớn, chỉ trong nháy mắt đã thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh nhìn lại đây.