Rể Quý Rể Hiền

Chương 1064






Chương 1064

Rất nhanh sau đó, cánh cửa trong phòng vang lên tiếng gõ, có hai thanh niên trẻ tuổi đi vào.

“Anh Minh”

Hai gã thanh niên đi vào phòng trong, sau đó vội vàng khom người chào hỏi.

“Tôi nói rồi, Không điều tra rõ ràng được thì đừng có đến gặp tôi.”

Dương Tuấn Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người.

“Anh Minh, tất cả thông tin về thằng nhóc Cao Vũ kia, chúng tôi đều điều tra rõ ràng rồi.”

Một gã thanh niên vội vàng cung kính trả lời.

Dương Tuấn Minh nghe vậy, cơ thể vốn đang nằm của anh ta, trong nháy mắt đã ngồi dậy, anh ta nói: “Nói hết không sót chữ nào cho tôi.”

“Vâng, anh Minh.”

“Thằng nhóc Cao Vũ này là người vùng Thị trấn Biển Đông, trước kia là trẻ mồ côi trong Viện phúc lợi ở phía Nam thị trấn.”

“Sau khi trưởng thành thì liên rời khỏi Cô nhi viện, sau đó lại đợi ở Thị trấn Biển Đông một khoảng thời gian rồi rời khỏi Thị trấn Biển Đông.”

“Từ đó về sau đều không có tin tức gì nữa.

Mãi cho đến khoảng thời gian này, anh ta mới đột nhiên xuất hiện ở Thị trấn Biển Đông.

Hẳn là vừa trở về cách đây không lâu.”

Gã thanh niên không dám có bất kỳ sự do dự gì, gã nói ra hết thông tin mà mình đi điều tra được, không sót một chữ nào.

Vũ Hoàng Lê này là một tên cáo già, ông làm việc vô cùng cẩn thận.

Lúc trước vào thời điểm làm giấy chứng minh nhân dân cho Cao Phong, cũng không phải là chỉ đơn đơn giản giản làm giả giấy chứng minh, và cho thân phận này một bối cảnh trong sạch mà thôi.

Không thể không nói, Vũ Hoàng Lê này đã làm từng bước từng bước rất hoàn hảo, giúp Cao Phong tránh được khá nhiều nỗi lo về sau.

Nếu như nói cách khác, cái tên Cao Vũ này dần dần nổi danh ở Thị trấn Biển Đông, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi điều tra một phen.

Mà chiêu thức treo đầu dê bán thịt chó này của Vũ Hoàng Lê, xem như là giúp cho Cao Phong tránh được rất nhiều phiền toái.

Thân phận lúc này của Cao Phong ở Thị trấn Biển Đông, chính là Cao Vũ, hơn nữa cái thân phận này thật sự có tồn tại.

“Cái gì chứ? Hoá ra chỉ là một thằng mồ côi thôi à, ha ha ha! Cười chết ông đây rồi!”

Dương Tuấn Minh nghe vậy thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì không kiềm chế được mà cứ cười “Ha ha”

không ngừng.

Khó trách vào thời điểm đua xe cùng với Cao Vũ trước kia, dường như Cao Vũ không hề sợ chết.

Cho dù con đường có ngoằn ngoèo nguy hiểm cỡ nào, anh ta cũng không hề giảm tốc độ một chút nào, cứ trực tiếp mà drift qua khúc cua.

Hoá ra, anh ta chỉ là một thằng không lo không nghĩ, một thằng mồ côi một nhà không người thân thôi nha! “Đúng vậy đó anh Minh, anh ta chỉ là một thằng mồ cô mà thôi.”

Gã thanh niên cũng vội vàng cười theo.

“Vậy sao anh ta có thể qua lại với Nam Phương Minh Nguyệt nhỉ? Nói anh ta ở bên ngoài mấy năm, có phải đã làm ăn phát đạt gì đó rồi hay không?”

Dương Tuấn Minh vuốt cằm trầm tư hỏi.

“Anh Minh, tôi cũng đã điều tra về bối cảnh của Cao Vũ rôi, anh ta không hê là một nhân vật lớn nào cả.”

“Chỉ có điều là lưu lạc ở bên ngoài mây năm, có thể trong tay cũng đã kiếm được một ít tiền.”

“Cho nên sau khi trở về, anh ta đã mua một ngôi nhà ngay tại Seaside Garden.”

“Tất cả tài sản, chỉ có một ngôi nhà đó với còn có một chiếc Santana, cũng không còn bất kỳ cái gì khác nữa.”

“Vẽ phần sao anh ta có thể qua lại với chị Minh Nguyệt, chắc là biết qua đua xe”

Gã thanh niên vội trả lời.

Chỉ có điều là Dương Tuấn Minh nghe đến đó, anh ta lại không nói tiếp ngay, mà là khẽ nhíu mày.

Chuyện, thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi?

“Tuy rằng ở trong mắt tôi, anh ta cũng không được tính là con tôm con tép gì.

Nhưng mà tôi không thể không thừa nhận, kỹ thuật đua xe của anh ta quả thật vô cùng lợi hại.”

“Ngay bây giờ tôi đang nghĩ, một đứa trẻ mồ côi sống từ bé đến lớn ở Viện phúc lợi, từ trước đến nay chưa từng sờ qua xe.”

“Ra ngoài dốc sức làm việc vài năm thì kỹ năng lái xe có thể trở nên tốt như vậy à?”