Rể Quý Rể Hiền

Chương 1038






Chương 1038

Cao Phong lại phun nước ra ngoài lần nữa. Dù lúc này trên mặt anh có mặt nạ che chắn, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cũng vô cùng đặc sac. “Ram!”

Nam Phương Minh Nguyệt đập mạnh một cái xuống bàn, sau đó lập tức đứng dậy quay người giơ tay chỉ thẳng vào mặt Cao Phong. “Cao Vũ! Anh có thôi đi không? Tôi nói một câu anh phải phun một ngụm mới chịu được à?” “Trong lòng anh có gì bất mãn thì nói ra, sao cứ phải ngồi bên cạnh tôi phun nước như thế?”

Cao Phong khẽ họ một tiếng, về chuyện này anh hoàn toàn không có cách nào giải thích được.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, Khối tập đoàn Đế Phong lại nổi tiếng như thế, truyền đến cả Thị trấn Biển Đông này. Ngay cả cô chủ nhà giàu Nam Phương Minh Nguyệt này cũng biết, còn biết cả tên Cao Phong nữa..

Có điều nghĩ lại cũng không phải quá kỳ lạ, cho dù người khác không biết, nhưng dòng họ Nam Phương có nhiều mối quan hệ phong phú, biết được những chuyện này cũng không có gì là lạ.

“Không phải vì chính anh họ Cao, cho nên thấy chướng mắt Cao Phong chứ?”

“Tôi nói cho anh biết, Cao Phong là huyền thoại mà anh vĩnh viễn không bao giờ với tới được, anh chỉ biết đua xe thôi, thì tính là cái gì.

“Nếu anh không biết anh ấy, để tôi nói cho anh biết, anh ấy chính là kỳ tài trong giới kinh doanh, thành tựu của anh ấy là thứ mà anh không thể nào tưởng tượng nổi: Đột nhiên cơn giận của Nam Phương Minh Nguyệt ập đến, cô ta trừng mắt quát Cao Phong.

Giống như muốn đem hết cơn giận trong lòng trút lên đầu Cao Phong vậy.

“Không có ai, hiểu rõ vê Cao Phong hơn tôi…”

“Không có ai, hiểu rõ về Cao Phong hơn tôi.”

Cao Phong nhìn thẳng vào Nam Phương Minh Nguyệt vài giây, sau đó không nhịn được khẽ lẩm bẩm một câu. “Anh nói gì thế? Nói to một chút!”

Nam Phương Minh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó lại quát to một câu “Không có gì, mọi người tiếp tục đi.” Cao Phong giải thích, sau đó lại quay đầu đi chỗ khác.

Nam Phương Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn Cao Phong một cái, khóe miệng giật giật.

Trong lòng cô ta vẫn luôn có cảm giác, có chỗ nào đó không đúng. “Có người nào, không biết chính mình là ai chứ?” Trong lòng Cao Phong không nhịn được khẽ than thở một câu.

Nhưng mà những lời này, chắc chắn anh không dám nói với đám người Nam Phương Minh Nguyệt.

Mới chỉ gặp mặt nhau hai lần, đã nói ra thân phận thật của mình, nếu làm vậy thật Cao Phong đúng là quá ngốc.

Chỉ có điều, Cao Phong thật sự không ngờ, vậy mà Nam Phương Minh Nguyệt… Lại là người hâm mộ mình? “Được rồi chị họ, mau ngồi xuống đi! Có phải là anh Vũ cố ý làm thế đâu, chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi.”

Đổng Thái Minh vội vàng đứng dậy, khuyên Nam Phương Minh Nguyệt ngồi xuống.

Nam Phương Minh Nguyệt vẫn trừng mắt lườm Cao Phong một cái, sau đó mới tức giận bất bình ngồi xuống chỗ của mình.

Dáng vẻ thở phì phì kia, nhìn qua giống hệt như người hâm mộ đang bảo về thần tượng của mình vậy, khiến Cao Phong có chút dở khóc dở cười. “Chị lãnh nguyệt, vừa rồi chị nói cái gì xong đời, có ý gì vậy? Cao Phong đã xảy ra chuyện gì rồi à?” Cô gái tóc dài có chút tò mò hỏi Nam Phương Minh Nguyệt.

Nghe thấy câu hỏi này, Nam Phương Minh Nguyệt không vội vã trả lời, mà cô ta lại ngẩng đầu tu một ngụm rượu nữa. “Chị cũng không biết, thông qua người trong nhà chị chỉ biết qua qua thôi, Khối liên minh Đế Phong đã xảy ra chuyện, Cao Phong cũng đã xảy ra chuyện, người cũng không tìm thấy…

Nói đến đây, Nam Phương Minh Nguyệt cúi đầu xuống, có chút trầm mặc.

Cao Phong liếc trộm Nam Phương Minh Nguyệt một cái, đúng là cô ta đang rất khó chịu, không phải giả vờ. “Cao Phong kia… Có phải đã kết hôn rồi hay không?” Cô gái bên cạnh cẩn thận cất lời. “Vậy thì sao?” Nam Phương Minh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên nói: “Sống trên đời này, chẳng lẽ cứ phải thuận theo cái nhìn của người khác mà sống sao?” “Thích thì theo đuổi, theo đuổi không được thì cố gắng theo đuổi, bị người khác mắng thì có làm sao?” “Thích một người ngay cả dũng khí chịu đựng bị bêu danh cũng không có, thì nói gì là thích?” Lúc này tâm trạng của Nam Phương Minh Nguyệt có chút kích động, mượn hơi rượu cô ta mở miệng nói chuyện không kiêng dè gì cả.

Mấy cô gái kia bao gồm cả Đổng Thái Minh đều có chút bất đắc dĩ.

Những lời kiểu này, đúng là chỉ có Nam Phương Minh Nguyệt mới dám nói ra. Tính cách của cô ta trước sau như một thắng thắn dám yêu dám hận như vậy. “Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, chị họ, chúng ta cạn ly nào.”

Tròng mắt Đồng Thái Minh khẽ đảo một vòng, sau đó anh ta vội vàng chuyển chủ đề.

Mấy cô gái kia cũng phối hợp, nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.

Cao Phong cũng không để chuyện này và trong lòng.

Chuyện kiểu này, đúng là không cần phải để ý.

Hai tiếng sau.

Đám người Nam Phương Minh Nguyệt vẫn còn chưa thỏa mãn.