Rể Quý Rể Hiền

Chương 1027






Chương 1027

Dương Tuấn Minh nói xong liền vứt luôn tấm thẻ ngân hàng đó xuống đất, ánh mắt lộ ra ý khiêu khích. Thẻ ngân hàng rơi xuống đất, kêu lên một tiếng lanh lảnh.

Anh ta chờ đợi dáng vẻ Cao Phong cúi người xuống để nhặt nó, anh ta không tin, Cao Phong lại nỡ để mất sáu mươi tỷ.

Cao Phong bình thản nhìn Dương Tuấn Minh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. “Ha ha, sự tức giận thật là vô nghĩa.” Dương Tuấn Minh lại cười lạnh một lần nữa.

Trong xã hội hiện thực bây giờ, nghèo chính là đang Cho dù Cao Vũ anh đã thắng cuộc thi này, thế nhưng phạm tội. cũng không tránh khỏi phải cúi người trước anh ta để nhặt tiền.

Như là Dương Tuấn Minh tôi đang bố thí cho anh vậy. Nam Phương Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Dương Tuấn Minh, sau đó quay người đã Đổng Thái Minh một cái. “Chị họ, em..” Đổng Thái Minh không hiểu gì.

Nam Phương Minh Nguyệt nâng cằm, hướng về tấm thẻ ngân hàng ở trên mặt đất.

Trong phút chốc, Đồng Thái Minh cảm thấy lờ mờ, rất cuộc mình là em họ của chị hay Cao Vũ mới là em họ của chi?

Anh ta có thể diện còn em thì không có sao?

Nam Phương Minh Nguyệt trừng mắt, Đồng Thái Minh sợ hãi, vội vã ngoan ngoãn chạy đến, cúi người nhặt tấm thẻ ngân hàng lên, dúi vào tay Cao Phong.

Cao Phong do dự một hồi, khẽ nói: “Cảm ơn.” Cuối cùng anh vẫn nhận lấy thẻ ngân hàng.

Mà Dương Tuấn Minh lại ghi hận Cao Phong.

Muốn thu phục Thị trấn Biển Đông, ngoại trừ những thủ đoạn khác nhau, không thể tránh khỏi phải chém giết lẫn nhau.

Chỉ có như vậy mới có thể khống chế được những người có ý đồ.

Mà bây giờ, Cao Phong đã có mục tiêu rồi.

Nhà họ Dương ở Biển Đông nhất định sẽ không ngờ được rằng, bởi vì tên ngốc Dương Tuấn Minh, nhà bọn họ đã bị một tên khát máu để ý đến. “Tôi cho anh tiền đấy!” Dương Tuấn Minh cười lạnh nói: “Thế nhưng trận đấu này tôi không nhận thua” “Nếu như Cao Vũ anh là một người đàn ông, có dám thi với tôi một lần nữa.

Dương Tuấn Minh có bị mất tiền, anh ta cũng không quan tâm, điều quan trọng là, anh ta không thể để mất the dien. “Tôi không có hứng thú.” Cao Phong bình tĩnh trả lời, thế nhưng lại nói: “Nếu như anh dám đưa sáu mươi tỷ nữa ra, tôi có thể nghĩ lại.”

Nói xong câu này, Dương Tuấn Minh và mọi người đều kinh ngạc.

Tên Cao Vũ này đúng là được voi đòi tiền. Đối với anh, tiền quan trọng như vậy sao?

Anh thiếu tiền như vậy sao?

Mà lúc này trong lòng Cao Phong đang nghĩ, không tồi, đúng lúc mình đang thiếu tiền.

Dương Tuấn Minh do dự một hồi, kỹ thuật của Cao Phong quả thật rất mạnh, điểm này không thể không thừa nhận.

Cược sáu mươi tỷ nữa, liệu có thể thắng không? Dương Tuấn Minh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn bị lòng kiêu ngạo ở trong lòng đánh thắng.

Anh ta đã lái ở trên đường đua này không dưới trăm vòng, tất cả những tay đua ở Thị trấn Biển Đông, anh ta chỉ phục mỗi một mình Chủ tịch câu lạc bộ.

Đối diện với Cao Phong, anh ta thật sự không tìm ra được lí do gì để sợ hãi. “Được! Tôi cược với anh!” “Nhưng mà đừng là sáu mươi tỷ. Chúng ta đã dám cược, thì cược luôn một trăm hai mươi tỷ, như thế nào?”

Dương Tuấn Minh cười lạnh, nhìn Cao Phong hỏi.

Lần này, anh ta không những muốn Cao Phong thua sáu mươi tỷ, mà còn muốn thu sáu mươi lúc nãy của mình về “Tôi đồng ý.” Cao Phong căn bản không hề do dự gì, đồng ý luôn. “Được! Lần này hai người chúng ta thi đấu, người khác đừng can dự vào.” “Còn nữa, bây giờ phải cầm ra đây một trăm hai mươi tỷ, tránh để đến khi thua ra, có người lại quỵt nợ.”

Dương Tuấn Minh đoán rằng Cao Phong không lấy đầu ra tiền, vậy nên cười nói.

Nghe đến đây, Cao Phong do dự một lúc.

Bây giờ trên người anh chỉ có sáu mươi tỷ lúc nãy vừa thắng được.

Cho dù cộng thêm hai mươi tỷ lúc nãy Khúc Đại Minh đưa cho mình cũng chỉ có tám mươi tỷ thôi.

Đúng thật là không có cách nào lấy ra một trăm hai mươi tỷ. “Sao vậy? Nếu như không có thì anh có thể nhận thua” “Ngay cả tiền cược cũng không có thì anh có tư cách gì để cược?” Dương Tuấn Minh cười lạnh nói.

Bản thân anh ta cũng không lấy đâu ra một trăm mươi tỷ.

Thế nhưng người bên anh ta có rất nhiều, chỉ cần hai mấy cậu ở đăng sau kia mỗi người góp một ít là có thể góp được một trăm hai mươi tỷ.

Vậy nên bây giờ, anh ta rất tự tin. “Này, cầm đi, đây là sáu mươi Đúng lúc Cao Phong đang do dự, một cánh tay dài trắng nõn vươn ra.

Móng tay được sơn màu rực rỡ, nhìn vô cùng xinh đẹp.