Rể Quý Rể Hiền

Chương 1022






Chương 1022

Khuôn mặt Nam Phương Minh Nguyệt lộ vẻ khiếp sợ, tự lẩm bẩm một mình. “Vù vù vù “Đm! Thật là trâu bò! Hai con hổ tranh nhau à!”

Tiếng động cơ nổi, cộng thêm bầu không khí huyện não ở hiện trường đã kéo Nam Phương Minh Nguyệt trở lại với thực tế.

Lúc này, chiếc kia Lamborghini màu tím của Dương Tuấn Minh vẫn xếp hạng thứ nhất, phía sau là chiếc Santana của Cao Phong không ngừng theo sát.

Ngoài ra còn có bốn chiếc xe thể thao siêu cấp không hè rẻ nhưng lúc này lại bị bỏ rơi ở tít phía sau.

Lúc này, bốn chiếc xe sang trọng ấy lại chỉ có thể làm nền mà thôi.

Tiếng động cơ nổ ầm ầm, chiếc Santana của Cao Phong không ngừng áp sát Dương Tuấn Minh. Nhưng vào lúc này, Dương Tuấn Minh lại cười lạnh một tiếng, bắt đầu không ngừng lắc lư đuôi xe.

Mỗi khi chiếc Santana của Cao Phong muốn vượt mặt xe anh ta, anh ta sẽ dùng đuôi xa của mình chặn trước đầu xe của Cao Phong.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này, đây là Dương Tuấn Minh cố tình làm như vậy mà.

Có người cảm thấy Dương Tuấn Minh rất vô liêm sỉ, có người lại cảm thấy coi thường.

Nhưng ở trên đường đua, vì thắng lợi mà không chừa bất kì thủ đoạn nào với người khác. Cao Phong khẽ cau mày. Ngồi ở buồng lái còn có thể nhìn thấy nụ cười hài hước của Dương Tuấn Minh thông qua gương chiếu hậu của chiếc Lamborghini.

Thậm chí, Dương Tuấn Minh còn giơ ngón tay giữa với Cao Phong thông qua gương chiếu hậu.

“Có phải rất tức giận hay không? Phẫn nộ vì không có thực lực, chẳng có tí ý nghĩa nào cả”

Dương Tuấn Minh cười lạnh một tiếng. Đuôi xe anh ta vẫn còn đang không ngừng lắc lư, chính là không muốn Cao Phong vượt qua mình.

Nam Phương Minh Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh này, nhất thời trở nên tức giận nhưng không có chỗ để phát điện. “Vô liêm sỉ.” Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. “Chị họ. Xe của tên Cao Vũ này có tính năng thật là mạnh mẽ, kỹ thuật lái xe của anh ta cũng không bị phụ mà tóm lại thì kinh nghiệm trên đường đua vẫn còn ít. Thế nên, bây giờ bị Dương Tuấn Minh chặn đứng lại rồi.” “Hừ. Nếu như không phải là anh ta cố ý chặn xe lại thì ở khúc cua trước, Cao Phong đã sớm vượt qua anh ta rồi.”

Chân mày Nam Phương Minh Nguyệt nhíu chặt lại, giọng nói rất là khó chịu. “Không còn cách nào khác cả. Thi đấu chính là như vậy, mọi người chỉ biết nghĩ đến người về đích đầu tiên “Còn quá trình như thế nào thì sẽ chẳng ai thèm quan tâm Đổng Thái Minh thở dài.

Rất nhanh sau đó, hai chiếc xe đang không ngừng truy đuổi cũng đã vọt qua khỏi tầm mắt của Thái Minh và Nam Phương Minh Nguyệt.

Nhưng đó là bọn họ đã chạy xòn hơn nửa đường đua rồi. Lúc này, bọn họ đang từ dãy núi bên kia vòng lên trên đỉnh núi.

Nam Phương Minh Nguyệt và Đổng Thái Minh từ từ xoay người lại, nhìn về phía cửa hầm.

Một lát nữa thôi, hai chiếc xe sẽ lao ra khỏi cửa hâm, sau đó bắt đầu vòng đấu cuối cùng. “Vù vù vù Tiếng máy động cơ chạy vang vọng khắp bầu trời đêm của núi Hoàn Long.

Cho dù ở xung quanh có vô số người xem đang lớn tiếng hoan hò nhưng cũng khó có thể át được những âm thanh cực lớn kia.

Hai người Nam Phương Minh Nguyệt đứng tại chỗ, có thể nghe rõ được tiếng động cơ nổ đang dần dần truyền đến.

Chứng minh rằng lúc này, hai chiếc xe đang dẫn đến gần đỉnh núi rồi.

Nếu như đứng ở trên đường đua, thậm chí có thể cảm nhận được rằng nó đang không ngừng rung lên.

Hai người Nam Phương Minh Nguyệt, bao gồm mấy tên vóc dáng cao gầy, những người đẹp tay cầm lá cờ nhỏ, cùng với khán giả ở hai bên đường đua trên đỉnh núi..

Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn vạch đích đó Cao Phong có thể vượt qua được Dương Tuấn Minh hay không? “Vù vù Rất nhanh sau đó, tiếng động cơ nổ càng ngày càng gần… “Vù vù Một chiếc màu tím Lamborghini đột nhiên chạy nước rút. Thân xe lại bay lên trời, cách mặt đất hai mươi ba mươi centimet, sau đó rơi mạnh xuống đất, “Bop.” Một chiếc Santana theo sát ở phía sau “vù” một cái liền vượt qua.

Nhưng so với chiếc Santana của Cao Phong thì rõ ràng lựa hút của chiếc Lamborghini này vẫn vững vàng hon.

Cho nên, chiếc Santana cũng không bị bay lên. Đây chính là lợi thế của Cao Phong.

Dù sao thì lúc xe bị bay lên không trung thì đều dùng quản tính để tiến về phía trước.

Tốc độ di chuyển nhất định là không nhanh, dùng tốc độ di chuyển của bánh xe trên đất để chạy. “Oanh oanh!”

Lúc hai chiếc xe một trước một sau đồng thời xông qua, vượt qua đỉnh núi rồi lại vòng xuống chân núi một lần nữa.

Vòng đấu cuối cùng, đây mới là cuộc chiến sinh tử thật sự.

Tuy rằng Dương Tuấn Minh chỉ bị bỏ lại phía sau không đến hai giây nhưng mà dù là nửa giây thì cũng dùng để phân biệt hạng nhất và hạng nhì.