Rể Quý Rể Hiền

Chương 1013






Chương 1013

Đồng Thái Minh không nói lời nào. Anh ta liền đứng ra giữa đường vây chiếc xe kia. Lúc này, Cao Phong đang ngồi trong xe hơi nhíu mày, nhưng chân đang đặt lên chân ga vẫn chưa hề thả.

Ảnh đèn pha chiếu tới, liếc mắt là có thể nhìn thấy Đồng Thái Minh đang vây tay không ngừng, bên cạnh còn có một cô gái vô cùng kiêu ngạo.

Nhìn lướt qua chiếc Lamborghini và chiếc Ferrari màu đỏ, Cao Phong nhớ tới Đồng Thái Minh, chính là cái tên tài phiệt đời thứ hai lại ngày đó đã lái chiếc Lamborghini. Cao Phong khẽ lắc đầu. Dù vậy nhưng anh không có hứng thú dừng lại, trái lại tốc độ còn không ngừng tăng lên. “Brum!”

Động cơ tiếp tục gâm rủ rồi lao về phía Đổng Thái Minh. “Cái /** gì thế?” Đồng Thái Minh kinh hãi hét lên. Còn Nam Phương Minh Nguyệt thì trợn trừng hai mắt. Cái tên lái chiếc Santana này, anh ta thực sự không dừng lại? “Mẹ nó!”

Trong một giây tiếp theo, Đổng Thái Minh liền lăn ra khỏi giữa đường, tránh sang bên lề đường. “Vèo!”

Chiếc Santana tránh sang bên đường, thuận tiện đeo theo một luồng gió mạnh mẽ.

Gió lớn thổi thắng chiếc áo khoác da trên người Nam Phương Minh Nguyệt.

Chiếc khăn choàng và mái tóc dài của cô ta tung bay trong gió.

Nam Phương Minh Nguyệt hơi nheo mắt, lông mày cau lại nhìn chiếc Santana vừa đi qua.

Người này thật thô lỗ “Kit!” “Xoet kit!” “Vèo vèo vèo!”

Âm thanh cực kỳ chói tại của lốp xe khi ma sát với mặt đường vang lên vang lên. Chiếc Santana đã thực hiện củ của xe hoàn hảo.

Sau đó, anh lại kéo thẳng đầu xe một cách dễ dàng rồi phỏng xe rời đi. “Có chút thú vị.

Nam Phương Minh Nguyệt mỉm cười ngạo nghễ rồi quay về phía chiếc Ferrari màu đỏ. “Chị họ, chị định làm gì vậy?” Đồng Thái Minh vẫn còn chưa hoàn hồn hét lên. “Đương nhiên là tìm anh ta nói chuyện rồi.”

Nam Phương Minh Nguyệt khởi động xe, kéo cửa sổ xuống nhìn Đổng Thái Minh, nói: “Cậu dám nói dối chị chuyện này. Cái này chị sẽ tính số với cậu sau.” “Cái gì?” Đổng Thái Minh ngơ ngác, vội vàng giải thích: “Em không có lừa chị. Chị họ, anh ta thật sự là cao thủ, chị cũng nhìn thấy rồi đấy!” “Không không phải nói với chị rằng, cao thủ kia chính là một anh chàng đẹp trai sao? Chị đây vừa nhìn thấy sườn mặt của anh ta, hi hi…

Sau khi Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, một chân liền nhấn ga, phỏng chiếc Ferrari rời đi. Đồng Thái Minh ngơ ngác tại chỗ, gãi gãi đầu, nhìn cô gái bên cạnh, hỏi: “Lần đó, chúng ta nhìn thấy anh ta, anh ta thực sự rất đẹp trai sao?” “À, chắc vậy… Ban đêm nên em không nhìn rõ cho lắm…” Cô gái ngơ ngác đáp. “Có lẽ, thẩm mỹ của chị họ anh khác với chúng ta… Đồng Thái Minh lẩm bẩm một câu.

Lúc này, khóe miệng Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhếch lên, vẻ mặt mang theo vẻ kiêu ngạo theo thói quen, phỏng chiếc Ferrari với tốc độ cực hạn.

Là một trong năm tay đua dẫn đầu bảng xếp hạng câu lạc bộ đua xe ở Thị trấn Biển Đông, sự tự tin của Nam Phương Minh Nguyệt là do từng cuộc, từng cuộc đua tích lũy tạo thành. ít nhất, cô ta không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không thắng nổi một chiếc Santana.

Nhưng hôm nay, sự tự tin của Nam Phương Minh Nguyệt đã chịu phải sự đả kích lớn.

Năm phút trôi qua. Mười phút trôi qua…

Nam Phương Minh Nguyệt lái xe đến tốc độ đến cực hạn, chiếc Ferrari đã cải tiến, giới hạn về các tính năng được nâng cấp.

Tuy nhiên, cô ta vẫn không nhìn thấy đèn đuôi xe của chiếc Santana đó.

Đường vành đai này có rất ít đường ngã ba, gần như là một đường thẳng.

Vì vậy, chiếc Santana chắc chắn sẽ không thể đi con đường nào khác.

Dù vậy, sau gần mười lăm phút, Nam Phương Minh Nguyệt vẫn chưa bắt kịp được chiếc xe Santana.

Vẻ kiêu ngạo, hung hăng trên gương mặt Nam Phương Minh Nguyệt cuối cùng cũng giảm bớt phần nào.

Hai mươi phút sau, Nam Phương Minh Nguyệt lái xe đến khu vực giáp ranh của thị trấn Biển Đông. Trước mặt cô ta là biển cả vô tận.

Một chiếc Santana đậu ở bãi biển, chiếc đèn pha chiếu thẳng về phía biển cả tối tăm.

Trên một tảng đá ngầm, Cao Phong đứng yên lặng, chắp tay sau lưng nhìn về phía xa xăm.

Mà hướng đó chính là hướng của Thủ đô Hà Nội.

Nam Phương Minh Nguyệt bước xuống xe, lúc đi đến bên cạnh chiếc Santana, cô ta giơ tay ra sờ lên mui xe một cái. khi cảm nhận được độ nóng truyền ra từ mui xe, Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày, sau đó nhìn về phía Cao Phong.

Độ nóng của động cơ xe càng thấp, chứng tỏ thời gian dừng xe của Cao Phong càng lâu.

Đối với chuyện Nam Phương Minh Nguyệt đến đây, Cao Phong không kinh ngạc chút nào, cũng không tỏ vẻ gì cả, thậm chí ngay cả người cũng không quay lại. “Chiếc Santana này của anh, chắc là đã sửa lại không ít nhỉ?” Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày hỏi.

Dáng người cao lớn đang đứng trên mỏm đá, khiến Nam Phương Minh Nguyệt hơi thất thần. Nhưng, lúc Cao Phong quay đầu lại, để lộ ra gương mặt vô cùng bình thường của mình, Nam Phương Minh Nguyệt lại vô cùng thất vọng.

Gương mặt này quá bình thường.