Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 977: Lý Dục Thần hiểu ý




“Đâu ra mà nhiều, nhiều là người nhà họ Na đấy. Vừa rồi lúc tới đây tôi có trông thấy nhà họ

Na cũng đậu xe ở P3, đi bộ chung với cậu Lý”.

“Cả nhà họ Bạch nữa, vốn bọn họ được đậu xe ở P2 nhưng thấy nhà họ Lý đi bộ nên bọn họ cũng xuống đi bộ theo, còn xe thì đậu hết ở P4”.

“Mấy ông có nhìn thấy hai người phụ nữ kia không? Người đi bên trái có phải là cô con gái cả của nhà họ sở không nhỉ?”

“Đúng rồi, thế còn người đi bên phải là ai?”

“Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là vợ của cậu Lý rồi!”

“ô, nhà họ Na, nhà họ sở, nhà họ Vương đều đi bộ cùng nhà họ Lý, xe thì đều đậu ở P3, xe của nhà họ Bạch còn đậu ở P4, chúng ta ở đây có phải là không được hay không? Không được, tôi phải đi đánh xe qua P4 đậu thôi”.

“Đúng đúng đúng, tứ đại gia tộc và nhà họ Lý đậu ở P3 thì chúng ta chỉ có thể đậu ở P4 thôi”.

“Các ông đậu ở P4 thì chẳng lẽ tôi phải đậu ở P5 ư? Nhưng mà ở đây làm gì có P5!”

“Được rồi, vậy không cần P5 nữa, chúng tôi sẽ đậu ở lề đường”.

Mọi người đua nhau ông nói một câu, tôi nói một cáu, vừa đi vừa nói, chỉ thoáng chốc, hơn một nửa số người ở cửa ra vào đều đã tản đi hết.

Mấy người còn đứng lại đây thấy tình hình không ổn, vội chắp tay lạy Tần gia: “Tần gia, xin ông đi vào ngồi nghỉ một lát đã, chúng tôi cũng đi đổi chỗ đậu xe”.

Rất nhanh, vườn hoa ở chỗ cửa của tòa nhà chính vốn đang náo nhiệt là vậy bỗng chốc vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn lại đám đệ tử của Tần môn.

Tân Thụ Nghĩa tái mét mặt, tức run người, vung tay lên tung chưởng, chưởng lực đi đến đâu như rồng cày đất tới đó, tạo thành một con đường rộng hai mét, sâu nửa mét, đánh vỡ vụn một pho tượng đá sáp ong cao bằng thân người cách chỗ ông ta đứng khoảng chừng ba mươi mét.

Đám đệ tử Tân môn đứng sau lưng ông ta giật mình hoảng sợ.

Bọn họ đều biết Tân gia là Tông Sư Sách Môn nhưng chưa bao giờ thấy Tân gia tung ra hết toàn lực.

Ngay cả đại đệ tử Phan Vân Long cũng kinh ngạc, nói: “Sư phụ, công lực của người càng ngày càng thâm hậu. Với công lực của người thì muốn dạy cho Lý Dục Thần một bài học chỉ là chuyện nhỏ”.

Tôn Trường Hải cười nói: “Các cậu thì biết gì, sở trưởng mạnh nhất của Tần gia không phải là võ đạo mà là Quỷ Thủ. Nếu kết hợp giữa Quỷ Thủ

và sức mạnh của Tông Sư thì dù người đứng đầu võ đạo là Tiêu Sinh tới đây cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Tần gia”.

Những chiếc xe ở đằng xa không ngừng dịch chuyển, bãi đậu xe P2 gần như trổng không. Bãi đậu xe P3 chỉ có mười mấy chiếc, còn bãi đậu xe P4 ở bên ngoài thì đã hết chỗ, xe đậu nối đuôi nhau ở lề đường, kéo dài hơn một cây sổ trên con đường cái bên ngoài trang viên.

Còn đội ngũ đi bộ ở trong trang viên thì càng ngày càng đông đảo.

Tôn Trường Hải nói: “Tần gia, bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào trong thôi”.

Mặt Tần Thụ Nghĩa sa sầm lại, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta nói: “Không cần, chúng ta đứng đây đón, tôi muốn xem xem có bao nhiêu người ở thủ đô sẵn lòng đi theo nhà họ Lý!”

Vương Bách Thuận phải co cẳng chạy mới đuổi kịp được Lý Dục Thần.

“Gia chủ của nhà họ Vương không tới à? Xem ra địa vị của Tứ gia ở nhà họ Vương càng ngày càng cao rồi!”, Hầu Thất Quý nói.

“Đâu có đâu có, Hầu gia nói đùa, tôi đâu dám thay mặt cho nhà họ Vương, hôm nay người đại diện cho nhà họ Vương là cháu tôi”.

Vương Bách Thuận nói xong bèn gọi Vương Sùng Ngọc – cậu chủ nhà họ Vương – vừa mới đuổi kịp bọn họ lại gần, giới thiệu cho Lý Dục Thần làm quen.

Vương Sùng Ngọc vẫn còn khá ít tuổi, chỉ mới ngoài ba mươi, tính cách ôn hòa, lịch sự, sau khỉ chào hỏi Lý Dục Thần xong thì quay qua chào hỏi bon Sở Dao, Bach Kính Đình.