Chỉ thấy lá cờ đón gió vài lần kia cuốn về phía bọn họ.
Lúc đám người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sư phụ Vinh đã bộc phát, cả người vọt tới như mũi tên.
Ông ta vẫy tay, cây đao vừa rồi bị vứt trên mặt đất liền bay đến trong tay ông †a vèo một cái.
Đao quang lóe lên. Sư phụ Vinh xuyên qua lá cờ yêu dị phấp phới kia.
Cả người ông ta đứng vững, lá cờ sau lưng đã bị cắt thành từng mảnh vỡ, đón gió mà bay, như lá cây rơi xuống đầy trời.
Nhưng mà, giọng nói dữ tợn kia lại vang lên:
"Ha ha ha, đao nhanh thật đấy! Đáng tiếc, đao của ông không có tác dụng gì với tôi cả".
Giọng nói còn chưa dứt, chỉ thấy trong những miếng vải rách đang bay đầy trời kia hiện ra ánh sáng đỏ rực, hóa ra là những chữ cái viết trên lá cờ đang
nhúc nhích giống như những con sâu.
Bỗng nhiên, ánh sáng đỏ nổ tung, hóa thành một đám sương đỏ che khuất bầu trời, tạo ra một cái mái vòm đỏ như máu trên bầu trời.
Cả tòa nhà đều trở nên đỏ rực, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Khói vàng trên tế đàn cũng thay đổi thành màu đỏ.
Vải đỏ xốc lên, một người đi ra từ bên trong, da thú quấn quanh hông, đỉnh đầu cắm lông vũ, trên mặt bôi trét thuốc màu trắng và màu đỏ.
Đây là một vu sư chân chính.
Ông ta mở rộng hai tay ra vung vẩy, trên cổ tay đeo một chuỗi vòng không biết làm từ cái gì, phát ra tiếng vang chói tai.
Âm thanh hòa quyện với nhau giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào trong lòng mọi người.
Mọi người ôm ngực ngồi xuống. Sư phụ Vinh đứng ở nơi đó, bàn tay cầm đao không ngừng run rẩy.
Ông ta đứng rất gần người kia, nhưng ở giờ phút này, vậy mà ông ta lại không có cách nào rút đao ra.
Trang viên mà đệ tử Tần môn bao trọn để chúc thọ cho Tần gia cực kỳ lớn, chỉ riêng bãi đỗ xe đã có bốn cái.
Lúc đội xe nhà họ Lý đi tới, trong bãi đỗ xe P4 ngoài trang viên đã đậu đầy xe.
Bảo vệ nói cho bọn họ chỉ có chủ xe của đội xe mới có thể tiến vào trang viên, mà đám vệ sĩ của đội xe chỉ có thể dừng ở P4.
Cho nên nơi này chẳng những đậu đầy xe, cũng đứng đầy người.
Những người này đều vênh váo tự đắc, còn so sánh khí thế với nhau để thể hiện thực lực của nhà chủ mình.
Đội ngũ vệ sĩ cực kỳ có thể diện mà ông chủ Vương dẫn đến cũng chỉ có thể ở lại đây.
Ông chủ Vương ngồi vào ghế điều khiển Rolls-Royce, quản gia Hầu ngồi sang ghế lái phụ, chỗ ngồi phía sau là Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Bảo vệ dẫn đội xe của bọn họ tiến vào bãi đỗ xe P3 của trang viên.
Sau khi đỗ xe, đi xuống mới phát hiện bãi đỗ xe này vẫn còn cách tòa nhà chính của trang viên rất xa, bên trong còn có một bãi đỗ P2 cách lầu chính gần một chút, mà P1 thì nằm ngay ngoài cửa lớn nhà chính, xuống xe là có thể trực tiếp vào cửa.
Ông chủ Vương muốn lái xe đến P1, lại bị bảo vệ ngăn cản.
Bảo vệ nói lần này có quá nhiều người đến mừng thọ, thế gia hào môn ở thủ đô đều tới, căn bản không thể tùy tiện đỗ xe được, cho nên mới phân chia ra theo cấp bậc gia tộc, thế gia hạng ba phải đỗ xe ở bãi đỗ P3, thế gia hạng hai mới có thể đến P2, về phần P1, chỉ có bốn gia tộc lớn ở thủ đô và mấy vị khách quý đặc biệt mới có thể vào đó.
Hơn nữa gia tộc cũng cho phép để nhiều xe đỗ ở P2 và P1, nói cách khác, bọn họ muốn dẫn theo bao nhiêu người cũng được.
"Nhà họ Lý mấy người là gia tộc hạng ba, cho nên chỉ có thể để một chiếc xe đi vào, dừng ở P3”, bảo vệ nói.
Ông chủ Vương nghe xong liền giận dữ, túm lấy cổ áo bảo vệ, hầm hừ nói: "Nhà họ Lý là gia tộc hạng ba? Ăn nói linh tinh cái gì đấy! Có tin tao làm thịt mày không?”
Bảo vệ nói: "Tôi chỉ là bảo vệ, làm việc theo quy định của chủ nhà, ông có nói tôi cũng vô dụng".
Ông chủ Vương giơ tay lên, lòng bàn tay đã đỏ rực.
Bảo vệ đột nhiên cảm thấy rất nóng, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức tăng lên, giống như đột nhiên tiến vào giữa hè, mồ hôi tuôn như mưa.
Trên sân thượng mái nhà tòa nhà chính ở nơi xa, Tân Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải đang dựa vào lan can, nhìn về phía bãi đỗ xe P3.
Đã sớm có người báo cáo Lý Dục Thần đến với bọn họ, trên thực tế, mọi hành động của nhà họ Lý đều nằm trong sự giám sát của bọn họ.
Trông thấy Rolls-Royce dừng lại, bốn người nhà họ Lý đi bộ ra khỏi bãi đỗ xe, Tân Thụ Nghĩa nở nụ cười.
"Trường Hải, uổng cho ông nghĩ đến việc dùng phương pháp như vậy để thăm dò. Xem ra Lý Dục Thần cũng chỉ đến thế mà thôi!"