"Ừ, chúng ta đi đâu ăn đây".
“Muốn ăn gì?" “Em muốn ăn..."
Trong lúc mọi người còn chưa khôi phục tinh thần sau cơn hoảng sợ, hai người tay năm tay, vai kề vai, nói lời ngọt ngào với nhau rồi đi ra ngoài.
Khi lướt qua bên người Sở Dao, Lý Dục Thần dừng lại một lúc, nói:
"Ông ta là người nổ súng, tôi không giết người ở địa bàn nhà họ Sở các người”.
Sở Dao như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong lòng vui mừng, biết Lý Dục Thần đang giữ thể diện cho nhà họ Sở, cũng như để lại cho cô ta một cơ hội.
Sau hôm nay, trừ phi nhà họ Sở và nhà họ Lý trở thành kẻ địch, địa vị của cô †a trong gia tộc đương nhiên sẽ tăng lên.
“Cậu Lý cứ yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào'.
Sở Dao đã quyết định lúc trở về phải cố gắng hết sức để thuyết phục bố kết minh với nhà họ Lý.
Còn anh trai cô ta...
Cô ta lén nhìn Sở Triết.
Sở Triết lúc này đang lúng túng đứng đó, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Anh ta không thể tới lấy lòng Lý Dục Thần, dù anh ta có tình nguyện, e là Lý Dục
Thần cũng sẽ không chịu. Không xử lý anh ta đã coi như là nể mặt nhà họ Sở rồi.
Nếu mỗi điều này mà cũng không nhận ra thì anh ta cũng cũng xứng làm người thừa kế của nhà họ Sở.
Không thể lấy lòng, lại không có sức đối kháng. Bây giờ Sở Triết chỉ hy vọng có cái lỗ để anh ta chui xuống, để nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Anh ta không muốn có câu lạc bộ này nữa, nơi này với anh ta mà nói là một nơi bắt đầu của cơn ác mộng và điềm xui.
Thấy dáng vẻ của Sở Triết, Sở Dao cũng không vui vẻ gì. Vốn là người nhà lại tranh chấp lẫn nhau?
Cô ta nhớ lại lúc nhỏ, nhớ lại những ngày tháng hai anh em vui vẻ bên nhau. Nhưng cô ta biết ngày đó sẽ mãi mãi không trở lại nữa.
Cô ta không biết người khác sống thế nào, nhưng ở trong một gia tộc lớn như nhà họ Sở, đa số thời gian đều không do chính mình làm chủ.
Giống như khi Tào Thực viết ra bài thơ bảy bước nổi tiếng, ông ta lại không biết rằng cái kết của mình đã được ấn định.
Con người luôn đi đến sự hủy diệt trong những trận chiến và xung đột nội bộ.
Lý Dục Thần không hề cảm động trước tấm lòng của Sở Dao, sau khi nói xong những gì cần nói, anh lập tức rời đi.
Hầu Thất Quý cung kính đồng ý: "Vâng thưa cô”. Lâm Mộng Đình bước nhanh để đuổi kịp Lý Dục Thần.
Con cháu hào môn của nửa thủ đô nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi.
Ra khỏi đại lý xe, Lý Dục Thần cười nói: "Lão Hầu nghiện làm đạo diễn, sao em lại để ông ấy ở lại? Anh còn đang muốn giết ông ta đấy!"
Lâm Mộng Đình mím môi bất mãn: "Hiếm lắm anh mới ra ngoài ăn tối với em, còn dẫn theo cả lão Hầu nữa ư?”