“Các người tránh ra, tôi muốn xem xem, anh ta có dám đụng tới tôi hay không!”, sở Dao nói.
Nhưng các nhân viên bảo vệ không dám rời đi, ánh mắt mỗi người đều rất kiên quyết, đặc biệt là đội trưởng với dáng vẻ thấy chết không sợ.
Lý Dục Thần rất ngạc nhiên khi thấy bảo vệ của câu lạc bộ lại được huấn luyện tới trình độ này, cô sở Dao này quả thật không đơn giản!
Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh không ra làm anh hùng cứu mỹ nhân đi à? Vừa rồi người ta còn cứu anh đấy!”
Lý Dục Thần lại lắc đầu, nói: “Trò hay còn ở phía sau, em nhìn đi, lại có người tới rồi”.
Lâm Mộng Đình nhìn về phía cống vườn, chỉ thấy một đám người đi qua phòng triển lãm khu s, đi tới bên này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà náo nhiệt thế?”
Dẩn đầu là một thanh niên trạc tuổi Lý Dục Thần, tuổi đầu hai mươi, mày kiếm mắt sáng, bước chân oai hùng.
“Cậu Tiêu tới rồi!”
Đám người xôn xao.
Người tới đúng là tiếu thiếu gia Tiêu Ngôn
của nhà họ Tiêu.
Tiêu Ngôn là người đứng đầu nhà họ Tiêu hiện tại, là cháu trai của Tiêu Công Mặc, anh ta được biết tới là thiên tài võ học trăm năm khó gặp. Nghe nói, năm anh ta mười tám tuổi đã luyện tới Hóa Kình đỉnh phong, mấy năm nay đã tới rất gần Tông Sư.
Nhà họ Tiêu dùng võ gia truyền, có uy tín cực cao trong giới võ lâm, Tiêu Sinh càng là Bắc Đấu Võ Lâm, sánh ngang với Kim Lăng và châu Khiếu Uyên. Ngoại trừ Tiêu Sinh còn có Tông Sư Tiêu Minh Hạc, hàng năm theo bên cạnh Tiêu Sinh.
Nếu Tiêu Ngôn cũng bước vào ngưỡng cửa Tông Sư, đó chính là một nhà ba Tòng Sư.
Tiêu Ngôn cũng vì thế mà trở thành nhân vật lãnh tụ trong nhóm tổ tiên thế hệ thứ hai ở thủ đô.
Theo sau Tiêu Ngôn tất nhiên là đám công tử thế gia đã nhận được tin trong thủ đô.
Cộng thêm những người tới trước đó, lần này, gần như con cháu hào môn của nửa cái thủ đô đều tập trung tới nơi này.
Đới Đình không khỏi cảm thán, cô ấy giúp sở Dao quản lý câu lạc bộ Dao Quang nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy nhiều công tử tụ tập lại thế này.
“Cậu Tiêu, tới rồi à!”, sở Triết tiến lên chào
hỏi.
“Cậu Sở, xảy ra chuyện gì thế? Tại sao tôi lại nghe nói người anh em Âu Dương Tĩnh của tôi bị người ta đánh ở đây?”, Tiêu Ngôn hỏi.
“Đúng là có chuyện này, không phải chúng tôi đang xử lý đó sao”.
Sở Triết nói ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, đương nhiên lỗi lầm đều đấy hết cho hung thủ đánh người là Lý Dục Thân và cô bạn gái vô tri của Âu Dương Tĩnh.
Tiêu Ngôn nghe xong, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đi vào vườn.
“Cậu Tiêu!”, Âu Dương Sân thấy Tiêu Ngôn tới, cũng thở phào một hơi.
“Cậu Tiêu…”, Sở Dao muốn giải thích vài câu, nhưng Tiêu Ngôn căn bản không muốn nghe, chỉ tới kiếm tra vết thương của Âu Dương Tĩnh rồi đứng dậy, đi về phía Lý Dục Thần.
“Mày là người đánh à?”, Tiêu Ngôn hỏi.
“Đúng vậy”, Lý Dục Thần nói.
“Được, biết nhận là tốt”, Tiêu Ngôn nói: “Thấy mày cũng là một người lỗi lạc, cho mày một cơ hội, tự bẻ gãy hai chân, nằm sấp xuống vái anh em của tao vài cái là được”.
Sở Dao nhíu mày, định nói gì đó, nhưng cuối
cùng lại không nói ra được. Cô ta biết mình có nói cũng vô ích, trừ phi bổ cô ta sở Chấn Thanh hoặc trưởng bối nhà họ Tiêu ra mặt, người ở đây, không ai có thể trấn áp được Tiêu Ngôn.
Sở Triết nở nụ cười đắc ý. Anh ta vô cùng hài lòng với kịch bản này, tiết mục này vô cùng hiệu quả. Anh ta tin rằng sau chuyện hôm nay, sở Dao sẽ không được gia tộc coi trọng nữa.
Đới Đình tỏ vẻ lo lắng, nhưng cô ấy chỉ là người làm thuê, có lo cũng không giúp được.
Ngô Đại Minh cuối cùng cũng yên tâm, bây giờ không lo bị đuổi nữa, không chừng còn có thể được thăng chức lên làm tống giám đốc.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Đám công tử thế gia nhìn Lý Dục Thần như một người chết.
“Cậu Tiêu nhân nghĩa, loại người này nên phế đi!”
“Mau tự bẻ gãy chân mình đi, đừng đợi cậu Tiêu ra tay, nếu không mày sẽ thảm đấy!”
Lý Dục Thần nhìn Tiêu Ngôn, hỏi: “Mày là người của nhà họ Tiêu?”
Lập tức có người cười nhạo: “Đến cả cậu Tiêu cũng không biết, còn dám làm loạn ở thủ đô sao?”
Tiêu Ngôn lạnh lùng cười nói: “Sao nào, sắp chết rồi còn muốn làm quen với tao à? Được thôi, nói cho mày biết, ông đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên tao là Tiêu Ngôn”.
“Mày không định hỏi xem tao là ai sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không cần thiết”, Tiêu Ngôn tự tin nói.
“Vậy mày có muốn về hỏi trưởng bối nhà mày, ví dụ như Tiêu Sinh, hỏi xem ông ta có dám nói chuyện như vậy với tao không?”, Lý Dục thần nói.
Cả vườn tràn ngập tiếng cười.
“Vì mạng sống mà ngay cả ông cụ nhà họ Tiêu cũng dám gọi ra cơ à!”
“Lại còn dám nói chuyện như vậy, hahaha, mày quen biết ông cụ nhà họ Tiêu à?”
“Ông cụ nhà họ Tiêu hắt xì một cái cũng có thế đánh chết mày đấy!”
Vẻ mặt Tiêu Ngôn trâm xuống: “Muốn chết sao, tên húy của cụ nội tao cũng dám gọi thẳng như thế?”
“Thì ra đó là cụ nội của mày à!”, Lý Dục Thần cười nói: “Được thôi, nể mặt cụ nội của mày, tao cũng cho mày một cơ hội, quỳ xuống vái tao vài cái rồi ngoan ngoãn trở về, tao sẽ tha cho mày
một mạng”.
Xì! Mọi người đều hít một hơi.
Tên này thật sự là không muốn sống nữa rồi!
Sở Dao cũng lắc đầu, trong lòng nghĩthầm, anh có lợi hại thế nào cũng không thế đắc tội nhà họ Tiêu!
Cô ta bắt đầu cảm thấy hổi hận về quyết định của mình, vốn còn định đánh cược vào sự trỗi dậy của nhà họ Lý, bây giờ xem ra không còn cơ hội nữa rồi.
Tiêu Ngôn tức giận: “Tiểu tử thối, vốn không muốn lấy mạng mày, nếu chính mày đã muốn tìm tới cái chết, vậy tao sẽ cho mày được toại nguyện!”
Vừa dứt lời, Tiêu Ngôn dẫm một chân xuống, cơ thế đột ngột rời khỏi mặt đất, nhảy lên cao tới năm mét nhưng đại bàng lao lên trời vậy.
Trong vườn, một cơn gió thổi qua, bầu không khí lập tức tràn ngập sát khí.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe một tiếng hét lớn: “Tiêu Ngôn, dừng tay cho tôi!”
Chỉ thấy trong phòng triển lãm có hai người đang đi về phía vườn.
Lý Dục Thần thấy hai người này, bất giác nở nụ cười.
Đi đằng trước là Tiêu Minh Hạc, cũng chính là ông hai của Tiêu Ngôn.
Đằng sau Tiêu Minh Hạc chính là quản gia nhà họ Lý, Hầu Thất Quý.