Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 929: Tới nhanh như vậy ư?




Đới Đình sững sờ, không nghĩtới Lý Dục Thần lại không hề nể nang gì như thế. Cô ta có chút hối hận vì đã nói mấy chuyện này với anh, nhưng đã nói ra miệng, không có cách nào thu hồi.

Cô ta cắn môi một cái, nói: “Sở Triết rất thân thiết với Tân gia, hai ngày trước hắn ta còn đến chỗ Tần gia, trở về liền thuyết phục bác sở…”

Cô ta chưa nói xong, chợt nghe có người nói: “Im ngay! Ai bảo em nói mấy chuyện này!”

Chỉ thấy một ngươi phụ nữ chừng ba mươi tuổi đi tới, không thể nói là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng khí chất cực kỳ xuất chúng, trong sự già dặn lộ ra cao nhã phú quý, chỉ là vẻ mặt lạnh như sương, cũng không biết là bởi vì chuyện hôm nay, hay là bởi vì lời Đới Đình vừa nói mà tức giận.

Thấy cô ta đi đến, Tiểu Trịnh và quản lý Ngô đều thành thật đứng ở một bên, không dám thở mạnh cái nào.

“Chị Sở Dao!”, Đới Đình gọi một tiếng.

“Đình Đình, chị coi em là bạn tốt mới nói chuyện trong nhà với em, sao em có thể nói với người ngoài được?”, sở Dao nói.

“Là em sai”, Đới Đình đi lên khoác tay sở Dao, nhìn qua thì có vẻ quan hệ của hai người đúng là

rất thân thiết.

Sở Dao nhìn thoáng qua Âu Dương Tĩnh nằm dưới đất trong một góc hẻo lánh của vườn hoa, nhíu mày, sau đó đi đến trước mặt Lý Dục Thần, vươn tay ra:

“Cậu Lý đúng không, tôi tên là sở Dao”.

“Rất vui được gặp CÔI”, Lý Dục Thần nhẹ nhàng bắt tay với cô ta.

Sau đó Sở Dao lại bắt tay với Lâm Mộng Đình, hai bên xem như quen biết.

“Cậu Lý, cô Lý, hai người gặp phải chuyện không vui ở chỗ này, tôi đại diện cho câu lạc bộ Dao Quang cùng cá nhân tôi chân thành xin lỗi hai người”, sở Dao nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng trước mặt, tôi sẽ nói thẳng, chuyện ngày hòm nay, cho đến bây giờ tôi còn có thể xử lý. Nhưng nếu như hai vị còn không đi, lát nữa anh tôi tới, chuyện này sẽ càng thêm khó giải quyết. Mặc dù Âu Dương Tĩnh chỉ là tên hề, nhưng hắn và Tiêu Ngôn thiếu gia có quan hệ không tệ. Nếu như cậu Tiêu cũng tới…”

“Thì sao chứ?”, Lý Dục Thần lạnh nhạt nói.

Sở Dao bị Lý Dục Thần làm cho nghẹn họng, vừa rồi tôi nói nhiều như thế, cậu không nghe lọt tai một chữ nào đúng không?

Đới Đình đứng bên cạnh sở Dao càng cạn

lời, đây là lần thứ tư Lý Dục Thần nói “thì sao chứ” rồi.

Tên này là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy?

Cậu dám đánh Âu Dương Tĩnh, chẳng lẽ cậu còn dám đánh cậu sở và cậu Tiêu sao? Cho dù cậu dám, vậy cậu cũng phải đánh thắng được đã! Có người nào không biết cậu Tiêu là người nối bật trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu gia truyền võ đạo, Nam Chu Bắc Tiêu, Bắc Đấu võ lám trong thiên hạ cũng không phải là đùa giỡn.

Sở Dao nhíu mày, có chút giận dữ, nhưng cô ta vẫn nhẫn nhịn, nếu nói về nguyên nhân gây ra chuyện này thì vẫn là nhân viên cửa hàng mình làm sai, mà Âu Dương Tĩnh là loại người gì, trong lòng cô ta cũng biết rất rõ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi ô tô và tiếng thắng xe chói tai.

Một nhân viên vội vã chạy tới, hốt hoảng nói: “Chủ tịch Sở, tống giám đốc Đới, chủ tịch Âu Dương của tập đoàn Tây Châu tới, còn dẫn theo mười mấy thuộc hạ khí thế hung hăng”.

“Tới nhanh như vậy ư?”, sở Dao thay đổi sắc mặt: “Bảo bảo vệ ngăn cản bọn họ trước, tôi sẽ tới ngay lập tức”.

Nhân viên đáp một tiếng, đi ra.

“Cậu Lý, cậu vẫn nên tránh mặt một chút đi”,

sở Dao nói: “Đình Đình, em dẫn cậu Lý và cô Lý đi ra từ phía sau, chị sẽ đi đối phó với Âu Dương Sân”.

Đới Đình đang muốn đáp lời, lại nghe Lý Dục Thần nói: “Không cần. Người là do tôi đánh, không thể để cô sở thay tôi gánh chịu được. Tôi sẽ ở ngay chỗ này, cô cứ cho bọn họ vào đi”.

Sở Dao cau mày nói: “Cậu Lý, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Tôi còn có thể ứng phó được với Âu Dương Sân, nơi này là địa bàn của nhà họ sở, ông ta sẽ không dám làm loạn. Nhưng một lát nữa anh tôi và cậu Tiêu mà đến, tôi sẽ không thể nắm tình hình trong tay được nữa”.

Ánh mắt Lý Dục Thần lẫm liệt, nói: “Tôi xin nhận ý tốt của cô sở. Nếu như bây giờ tôi mà đi, chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ tôi là kẻ hèn nhát ư? Nhà họ Lý vừa trở lại thủ đô, chắc hẳn còn có rất nhiều người không biết tôi, vậy cứ đế bọn họ làm quen một chút”.

Sở Dao nghe vậy thì lắc đầu: “Cậu Lý, cậu không biết hay là giả không biết anh trai tôi sở Triết và cậu Tiêu là ai vậy?”

Lý Dục Thần cười: “Cô sở, bọn họ là ai không liên quan gì đến tôi cả. ở trong mắt của tôi, tất cả chúng sinh đều bình đẳng. Mặc kệ là ai đến, không khác gì sâu kiến cả”.

Sở Dao thật sự vô cùng tức giận, mình chỉ có

ý tốt, vậy mà đối phương lại không biết điều chút nào. Vốn dĩ cô ta còn cảm thấy Lý Dục Thần là một nhân vật lớn, nhưng anh lại nói ra lời cuồng vọng như vậy khiến cô ta cảm thấy rất thất vọng. Loại người này mà muốn phục hưng nhà họ Lý, sợ là nằm mơ!

Cô ta không tiếp tục đế ý đến Lý Dục Thần, thở dài một tiếng, nói với Đới Đình: “Em ở chỗ này xem, chị đi ra ngoài ngăn cả Âu Dương Sân”.

Nói xong, cô ta liền quay người, vừa đi mấy bước, một đám người đã vọt vào.

Cầm đầu là một lão già tóc hoa râm, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ. Phía sau lão già là một đám vệ sĩ cao to, một người cầm đầu có dáng người vô cùng lực lưỡng, cao gần hai mét, giống như một tòa tháp sắt, đi trên đường giống như mặt đất đều đang run rấy.

Phía sau bọn họ còn có một đám vệ sĩ chật vật đi theo, một người trong đó chen lên, chạy chậm đến trước mặt sở Dao, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, thực sự là không ngăn được!”

Âu Dương Sân cười lạnh nói: “Hừ, cô sở, đừng giả bộ nữa, con trai tôi bị người ta đánh ở chỗ của cô là có chuyện gì?”

Âu Dương Tĩnh ở bên kia nghe thấy giọng của bố mình, trong lòng vô cùng mừng rỡ, hét lớn: “Bố, bố! Mau tới cứu con! Con bị người ta đánh gãy chân rồi! Đau chết con rồi! Bố!…”

Âu Dương Sân vội vàng bỏ qua sở Dao, bước nhanh vào vườn hoa, nhìn thấy con trai nằm trong góc.

“Con trai, con sao rồi?”, Âu Dương Sân chạy tới, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Âu Dươnq Tĩnh.