“Cậu Lý, cô Lâm, hai người yên tâm, nếu tôi đã đồng ý với hai người thì chiếc xe này nhất định sẽ bán cho hai người. Hai vị có muốn lái thử xe không?”, Đới Đình nói.
“Không cần”, Lâm Mộng Đình nói: “Câu lạc bộ của các người lớn như vậy, tôi tin tưởng các người, nếu xe có vấn đề gì, các người nhất định sẽ chịu trách nhiệm”.
Đới Đình nhíu mày, sợ bọn họ sẽ làm ầm chuyện chiếc xe ở đây, nhưng nghĩ lại cũng không tới mức đó, bèn nói với Tiếu Trịnh: “Đi quẹt thẻ đi”.
Tiểu Trịnh vui vẻ đồng ý rời đi.
Đới Đình ngồi đây uổng trà nói chuyện phiếm đế thăm dò mục đích thật sự của bọn họ. Nhưng nói chuyện cả nửa ngày lại phát hiện hình như bọn họ tới mua xe thật chứ không có mục đích nào khác.
Tiểu Trịnh đã quay trở lại, trả thẻ lại cho Lâm Mộng Đình và bảo cô ký tên vào tờ đơn.
Đới Đình cười nói: “Cậu Lý, cô Lâm, à không, phải gọi là cô Lý, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi. Tôi sẽ gọi người đưa xe tới nhà và làm thủ tục đăng ký xe với quản gia. Nếu bây giờ hai người muốn lái đi luôn thì cũng không thành vấn đề, không cần lo về thủ tục”.
Lâm Mộng Đình hài lòng gật đầu.
Đúng lúc này, bỗng có người nói: “Chiếc xe này là của tôi, không ai được lái nó đi!”, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tay đút túi quần, dắt theo một cô gái xinh đẹp quyến rũ kiêu ngạo bước tới.
“Cậu Âu Dương!”, Ngô Đại Minh thấy Âu Dương Tĩnh tới, thì như thấy được vị cứu tinh, chỉ cần Âu Dương Tĩnh đoạt lại xe thì việc hôm nay cũng không phải lỗi của anh ta, Đới Đình không có lý do gì để phạt anh ta.
“Mẹ nó, ra ngoài ăn một bữa cũng không yên. Xe ông đây thích, ai dám lái đi?”, Âu Dương Tĩnh hùng hổ nói.
“Cậu Âu Dương”, Đới Đình đi tới, cười hỏi: “Đã lâu không gặp, tôi đang định liên hệ với cậu đây. Không phải cậu thích xe thể thao sao, câu lạc bộ mới đặt một chiếc Pagani, hay là bây giờ tôi đưa cậu đi xem nhé?”
“ơ, đây không phải sếp Đới sao?”, Âu Dương Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đới mỹ nhân còn đích thân ra bán… xe cơ à?”
Anh ta kéo dài chữ “bán”, rõ ràng là khinh miệt.
Đới Đình khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cười nói: “Không còn cách nào khác, bây giờ làm ăn không dễ, chỉ có thể tự tay làm hết”.
“Vậy cô phải nói sớm chứ, bán cho ai không bán, tại sao không bán cho tôi nhỉ?”, Âu Dương Tĩnh tiến lên, đè thấp giọng: “Nếu cô chịu bán, giá cả có thể thương lượng, tôi có thể trả tiền trước, nhận hàng sau nhé?”
Đới Đình chán ghét né sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu Âu Dương, nếu cậu muốn mua xe thì bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi xem. Còn nếu cậu muốn mua cái khác thì có lẽ là cậu tới nhầm nơi rồi .
Người phụ nữ bên cạnh Âu Dương Tĩnh có chút ghen tị, kéo Âu Dương Tĩnh đang định tới gần lại, nũng nịu nói: “Đúng vậy, Âu Dương, chúng ta đi xem xe đi, không phải anh nói đưa em tới xem xe sao?”
“Có cái rắm!”, Âu Dương Tĩnh giận dữ, hất tay người phụ nữ ra: “Xem xe cái gì? Tôi đã thấy xe mình thích rồi, chính là chiếc Phantom đó”.
Đới Đình vẫn là một điều nhịn chín điều lành: “Cậu Âu Dương, chiếc Pagani còn đắt hơn cả Phantom, hơn nữa tôi đảm bảo, đây là chiếc xe đầu tiên trong thủ đô, cậu không thể suy nghĩ lại sao?”
Âu Dương Tĩnh cười haha: “Có thể chứ, tống giám đốc Đới ở lại một đêm với tôi, có đắt thế nào tôi cũng mua, giá cả tùy cô báo, thế nào?”
Lý Dục Thần nhíu mày.
Anh vốn tưởng rằng một cáu lạc bộ lớn thế này, Đới Đình là tống giám đốc chắc chắn rất có năng lực, nhưng không ngờ lại bị tên Âu Dương này đùa cợt như thế.
Xem ra Đới Đình này không phải bà chủ, còn gia cảnh tên Âu Dương này có vẻ tốt, thảo nào Ngô Đại Minh luôn bênh vực anh ta, còn nói anh ta và thiếu gia nhà họ Tiêu rất thân cận.
“Tống giám đốc Đới, chiếc Pa cái gì đó ni cô nói bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.
Đới Đình và Âu Dương Tĩnh đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Lý Dục Thần.
Âu Dương Tĩnh phụt cười, chỉ Lý Dục Thần nói: “Pa cái gì đó ni? Hahahaha, là Pagani, đồ lỗi thời, mới từ quê lên à?”
Lý Dục Thần không thèm đế ý tới anh ta, chỉ nhìn Đới Đình.
Đới Đình nói: “Chiếc Pagani này là chiếc đầu tiên trong thủ đô, có hơi đắt một chút, cụ thể là hai ngàn tám trăm vạn”.
“Được, tôi mua”, Lý Dục Thần nói.
Tiếng cười của Âu Dương Tĩnh đột nhiên im bặt, bầu không khí trong vườn rơi vào tĩnh lặng.
Tiếu Trịnh tò mò nhìn Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, cặp thanh niên đi taxi tới đây thì ra lại có tiền như vậy, cô ấy còn lo bọn họ không mua
nổi chiếc xe bảy tám chục vạn.
Còn Ngô Đại Minh thì tiếc đứt ruột. Phantom một ngàn hai trăm vạn, Pagani hai ngàn tám trăm vạn, xe còn chưa xem, nói mua là mua, đây không phải thổ hào thì cũng là phú bá!
Tên Hầu Thất Quý chết tiệt, từ khi nào ông ta lại quen biết với người giàu như vậy, mẹ nó đào mồ tìm thấy Thần Tài à.
Tuy Đới Đình đã biết thân phận của Lý Dục Thần nhưng vẫn hơi bất ngờ.
“Vậy… vậy cậu có muốn chiếc Rolls-Royce Phantom nữa không?”
Bọn họ tán tỉnh ve vãn, tình chàng ý thiếp khiến Đới Đình nhìn mà thấy ngưỡng mộ, người phụ nữ Âu Dương Tĩnh dẫn tới lại càng ghen tị tới
phát điên, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó tới mức son phấn vung vãi cả ra.
Âu Dương Tĩnh tức giận: “Không thể được! Chiếc Phantom của tôi đã đặt trước rồi! Pagani cũng là của tôi, không ai được mang đi! Đới Đình, nếu cô bán cho người khác, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”
Đới Đình vô cùng chán ghét vẻ mặt của Âu Dương Tĩnh, nói: “Cậu Âu Dương, vừa rồi tôi hỏi cậu có muốn xem chiếc Pagani kia hay không, cậu nói không cần, mọi người đều nghe thấy cả rồi. Còn nữa, chiếc Roll-Royce kia, cậu không đưa tiền đặt cọc, cũng không ký hợp đồng, sao có thế nói là cậu đặt cọc được chứ? Cậu Lý đã thanh toán toàn bộ và ký hợp đồng thật sự nên tôi chỉ có thể qiao xe cho câu ấy”.