Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 922: Không không




Tôn Trường Hải cười như không cười nói: “Vậy cứ đế bọn họ cười đi, còn không biết ai cười đến cuối cùng đâu”.

Tân Thụ Nghĩa nhìn về phía Lạc Minh Sa: “Ông muốn mượn tay của tôi để giết Lý Dục Thần, xả cơn giận này cho ông?”

“Không không…”, sắc mặt Lạc Minh Sa trắng bệch, cúi đầu xuống nói: “Tôi chỉ muốn đi cùng Tân gia, kiếm miếng cơm ăn”.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải thu lưu ông đây?”, Tần Thụ Nghĩa nói.

“Tôi hiểu rõ nhà họ Lâm, người của nhà họ Lâm, sản nghiệp nhà họ Lâm, điếm mạnh và điếm yếu của nhà họ Lâm, tôi đều biết. Tôi còn… còn biết ngày sinh tháng đẻ của Lâm Mộng Đình, còn có Lâm Vân, chính là thiếu niên… thiếu niên đả thương Phan tiên sinh. Tôi đều nhìn bọn họ từ nhỏ đến lớn”.

Lạc Minh Sa nói xong có chút thấp thỏm nhìn Tần Thụ Nghĩa.

“Ngày sinh tháng đẻ…”, Tần Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải liếc nhau: “Có chút thú vị. ừm, ông có biết ngày sinh tháng đẻ của Lý Dục Thần không?”

“Cái này, tôi không biết”.

“ông cảm thấy những thứ ông nói có tác dụng với tôi sao?”, Tần Thụ Nghĩa phất phất tay: “Vân Long, lấy năm trăm ngàn thưởng cho vị Lạc quản gia này, bảo ông ta để lại ngày sinh tháng đẻ người nhà họ Lâm, sau đó tiễn ông ta ra khỏi thủ đô”.

“Vâng”, Phan Vân Long đi lên, muốn đưa Lạc Minh Sa đi.

Lạc Minh Sa nghe thấy lời này thì sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Làm quản gia nhiều năm ở hào môn, ông ta nào có thể không hiếu đạo lí đổi nhân xử thế. Tần Thụ Nghĩa nói tiễn ông ta ra khỏi thủ đô, chỉ sợ là muốn đưa ông ta rời khỏi thế giới này.

“Tần gia! Tân gia… Chờ một chút!”, Lạc Minh Sa vội la lên: “Tôi còn biết một người, người này là cháu trai một bà con của tôi, bây giờ cũng đang làm việc ở thủ đô. Cậu ta và bảo vệ mới của nhà họ Lý – Lý A Tứ là đồng hương…”

Lý Dục Thân và Lâm Mộng Đình dựa theo địa chỉ Hầu Thất Quý cho đi tới cửa hàng xe tên là Dao Quang, nó còn có một cái tên vang dội khác – câu lạc bộ Dao Quang.

Bên ngoài nhìn cửa hàng xe này còn có khí thế hơn cả các cửa hàng 4S bình thường, trong sảnh triến lãm tràn đầy xe sang trọng, đứng bên

ngoài nhìn qua cửa kính cũng có thể cảm nhận được hào khí đập vào mặt.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình bắt xe tới đây.

Xe taxi dừng ở trước cửa, không hề phù hợp với không khí ở nơi này.

Hai người đi vào cửa, nhân viên đón khách liền lộ ra nụ cười nghề nghiệp, nhưng cũng không hề nhiệt tình, hiến nhiên không coi hai người bắt xe tới là khách quý.

“Hai vị tới mua xe hay là hội viên?”

“Tôi tìm quản lý Ngô”, Lý Dục Thần nói.

“Xin hỏi có hẹn trước không?”

“Có, cứ nói ông chủ Hầu giới thiệu tới là được”.

“Vâng, xin hãy đợi”.

Nhân viên dẫn bọn họ tới một góc đại sảnh ngồi chờ.

Một lát sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuối mặc Âu phục, nhìn có vẻ rất khôn khéo đi tới, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới vài lần.

“Lão Hầu giới thiệu tới, mua xe đúng không? Ôi chao, nghề chơi đồ cổ dễ kiếm tiền vậy sao!”

Ngữ khí của anh ta rất tùy ý, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, cũng không hỏi bọn họ tên

là gì đã gọi một nữ nhân viên bán hàng đến, nói:

“Tiếu Trịnh, cô dẫn bọn họ đến khu c xem xe, là bạn cũ của tôi giới thiệu tới, chọn cái tốt nhất, giá cả ưu đãi nhất cho bọn họ, lát nữa gọi tôi ký tên là được”.

Xem ra quản lý Ngô cũng không biết thân phận bây giờ của Hầu Thất Quý, càng không nhận ra Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình là ai.

Lý Dục Thần cũng không cảm thấy bị khinh thường, ngược lại còn cảm thấy Hầu Thất Quý làm rất tốt. Mua xe mà thôi, không cần lúc nào cũng phải lấy thân phận ra ngoài. Như thế bọn họ cũng dễ tiết kiệm tiền, nhỡ may không nhìn trúng thì đi là được. Nếu đổi phương rất nhiệt tình, vậy không mua cũng không tốt.

Hơn nữa quản lý Ngô cũng coi như nể tình, để cho bọn họ giá cả ưu đãi nhất, mặc dù không biết là thật hay là gặp ai cũng nói như vậy.

Quản lý Ngô dặn dò xong liền rời đi.

Nữ nhân viên tên là Tiểu Trịnh dẫn bọn họ tiến về sảnh triển lãm khu c.

“Sảnh triển lãm của các cô được phân khu như thế nào?”, Lâm Mộng Đình hỏi.

“Chúng tôi có tổng cộng bốn sảnh triển lãm, khu A đều là xe từ ba triệu trở lên, giá xe ở khu B là từ một triệu đến ba triệu, khu c đều là xe dưới

một triệu”.

Tiểu Trịnh vừa đi vừa giới thiệu, dường như sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của bọn họ, liền cố ý giải thích: “Xe second-hand ở chỗ chúng tôi được bảo dưỡng cực kỳ tốt, có một số loại xe chạy đường xa còn chưa tới mười ngàn, bảy tám trăm ngàn đã có thế mua được một chiếc xe giá trị một hai triệu, không khác gì xe mới, rất có lời”.

Lý Dục Thần không để ý lắm, nhưng Lâm Mộng Đình đã dừng bước.

Lâm Mộng Đình gật đầu, lại hỏi: “Cô vừa nói sảnh triển lãm có bốn khu? Còn có một khu nữa đâu?”

“À, còn có một khu s, không đối ngoại, chỉ mở ra cho hội viên của câu lạc bộ”, Tiểu Trịnh nói.

Lám Mộng Đình nói: “Tôi muốn đi xem”.

“Chuyện này… tôi phải đi hỏi quản lý Ngô một chút đã”.