'Vương Sùng Tiên đánh giá Lý Dục Thần.
Ông ta xem xét rất kỹ, từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, không chịu buông tha chút chỉ tiết nào.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ phức tạp, kinh ngạc, tò mò, hưng phấn, vui mừng, nghỉ ngờ...
Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài một hơi, nói: "Giống! Thật sự rất giống! Ba phần giống bố, bảy phần giống mẹ".
Lý Dục Thần không ngờ rằng chuyện này còn có thể chia ra tỉ lệ ba bảy như vậy, hỏi: "Ông biết bọn họ?"
"Quen biết, làm sao có thể không quen biết chứ!", Vương Sùng Tiên nói: "Ông nội của cậu và tôi coi nhau như bạn tri kỷ. Tôi lớn tuổi hơn ông ấy một chút nên ông ấy gọi tôi là anh. Lúc bố của cậu sinh ra đời, tôi còn đi coi quẻ cho anh ta. Đáng tiếc, tu vi của tôi quá nông cạn, tính toán cũng không chuẩn xác chút nào. Bây giờ nhớ lại, thực sự là chê cười!"
"Lúc đó ông tính toán được như thế nào?", Lý Dục Thần tò mò hỏi.
"Lúc đó tôi xem cho anh ta, không có số làm vương hầu, lại có tâm hồn tự do. Sau này anh ta không thể kế thừa nghiệp lớn của nhà họ Lý, nhưng lại là người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, bốn bể là nhà. Lúc đó tôi thậm chí còn muốn nhận anh ta làm đồ đệ", Vương Sùng Tiên nói xong, tự giễu cười, thở dài nói: "Không ngờ rằng anh ta còn trẻ đã gặp phải kiếp nạn như vậy, thân chết đạo tan. Tôi lại không tính toán được chuyện này, thật nực cười, cả đời tu luyện đều thành uổng phí!"
"Vậy năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Lý Dục Thần hỏi: "Tại sao nhà họ Lý bị tiêu diệt chỉ trong một đêm? Hung thủ là ai?"
"Hung thủ...', Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn lên trời, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Hung thủ chính là tôi!"
"Cái gì?"
Lý Dục Thần cau mày, quả thật đúng như anh dự đoán. Trong vô thức, cơn giận dâng lên trong lòng, sát khí tràn ngập lồng ngực.
"Ông mau nói rõ ràng chuyện này, bằng không, cũng đừng trách tôi không khách khít"
Vương Sùng Tiên gật đầu, nhìn Lý Dục Thần, nói: "Vừa rồi nếu không phải có cậu, tôi đã chết dưới lôi kiếp rồi. Chờ tôi nói xong, tôi sẽ đem trả cái mạng này cho cậu".
"Vừa nấy tôi còn đang thắc mắc, nếu là cháu trai của Lý Thiên Sách thì lẽ ra mới ngoài hai mươi tuổi, sao có thể giúp tôi chống lại lôi kiếp? Nhưng nghe Phương Hưng nói, cậu là tiên sứ của Thiên Đô, tôi đã hiểu. Không ngờ rằng cậu lại có tiên duyên như vậy, Thiên Sách trên trời có linh thiêng, cũng thấy vui mừng".
"Tuy nhiên khi đó cũng không ai coi trọng hôn sự của hai người bọn họ, vì mọi người đều biết, ông nội của cậu là Lý Thiên Sách đã điều hành nhà họ Lý với tài trí mưu lược kiệt xuất, chấn động trời đất. Ông ấy có thể bỏ mặc con trai mình sống tự do bên ngoài, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ để anh ta tùy tiện cưới một người vợ vào cửa. Hơn nữa nghe nói, nhà mẹ đẻ của mẹ cậu cũng không hy vọng cô ấy đến thủ đô, cô ấy đã bỏ trốn theo bố cậu".
"Người ta nghĩ rằng đợi bố cậu chơi chán sẽ đưa người phụ nữ đó về phương nam, giống như kiểu gặp dịp thì chơi của anh ta đối với nhiều người phụ nữ khác trước kia”.
"Nhưng mà lần này, tất cả mọi người đều đoán sai. Từ khi bố cậu quen biết mẹ cậu, thì đã nói lời tạm biệt với cuộc sống ăn chơi chè chén, không còn là một tay chơi như trước nữa. Mà ông nội của Lý Dục Thần cậu, vậy mà thực sự đã đồng ý với cuộc hôn nhân này, trong tình huống nhà gái không có ai tới, tổ chức đám cưới cho bọn họ".
"Vốn dĩ đây là chuyện tốt, không có gì sai trái, cũng không liên quan gì đến Đạo Môn chúng tôi. Chỉ là về sau, không biết từ đâu truyền ra tin tức, gia tộc mẹ cậu họ Cung, là Vu tộc có quan hệ với Ma Giáo, mà hơn nữa mẹ cậu, Cung Lăng Yên là thánh nữ của Ma giáo".