Lâm Vân hết sức bất mãn: "Ố chà, đưa một cái thiệp mời còn ngang ngược như vậy. Nhìn dáng vẻ kia kìa, ai không biết còn tưởng rằng là tên thái giám đến truyền thánh chỉ đâu!"
"Tiểu Vân!", Lâm Mộng Đình quát bảo ngưng lại: "Con nít con nôi đừng nói lung tung!"
Lâm Vân bĩu môi, không nói nữa.
Vương Bách Thuận lên tiếng: "Tôn Trường Hải này là quản gia của Tần gia, cũng là trợ lý của ông ta. Có hai người quan trọng nhất bên cạnh Tần gia, một là Phan Vân Long, vừa bị Vân thiếu gia đánh trọng thương; một người khác chính là Tôn Trường Hải. Nghe nói Tôn Trường Hải cũng là cao thủ, nhưng rốt cuộc mạnh nhường nào, không một ai biết, dù sao Tân gia rất ỷ vào ông ta. Tôi cũng không ngờ hôm nay ông ta lại đến, cậu Lý, vẫn là cậu có mặt mũi”.
Ngoài lấy lòng, Vương Bách Thuận cũng đang điều tiết không khí.
Lâm Vân không nhịn được chen miệng nói: "Anh rể, đây là Hồng Môn Yến, đừng để ý đến ông ta!"
Lâm Mộng Đình cười nói: "Em đọc xong "Sử ký" chưa, biết cái gì gọi là Hồng Môn Yến không?"
Lâm Vân đáp trả: 'Hồng Môn Yến là bài học, sao em không biết được?”
Lâm Mộng Đình hỏi: "Nếu biết, vậy em nói thử xem, Lưu Bang có đi dự tiệc không?"
"Đi chứ". "Nếu Lưu Bang đi, vì sao em lại khuyên anh rể em đừng đi chứ?" "Này...", Lâm Vân sờ đầu, hồ đồ.
"Chị đã bảo em nên học tập nhiều vào”, Lâm Mộng Đình nói: "Lưu Bang là đại trượng phu, chí tại thiên hạ, biết rõ nguy hiểm vẫn còn đi. Anh rể em cũng là đại trượng phu, sợ gì một bữa Hồng Môn Yến chứ? Chỉ là Lưu Bang đi dự tiệc, văn có Trương Lương, võ có Phàn Khoái; em lại xem bên người anh rể có ai, em có thể làm Trương Lương, hay có thể làm Phàn Khoái?"
Lâm Vân nhớ lại các nhân vật trong bài học, quả nhiên Trương Lương Phàn Khoái một người mưu kế chồng chất, một kẻ dũng mãnh đứng trước ba quân. Hình như cậu ta không sánh nổi, nhưng trong lòng vẫn không phục.
Hầu Thất Quý nói: "Theo tôi thấy, hai vị thiếu gia cộng lại không hề kém cạnh Phàn Khoái, mà chẳng phải cô Lý chính là Trương Lương bên người cậu Lý sao, cho nên bất kể có phải là Hồng Môn Yến hay không, cậu Lý đều có thể bình chân như vi”.
Mọi người nhìn về phía Lý Dục Thần, đợi anh quyết định.
Lý Dục Thần nói với Hầu Thất Quý: "Thu thiệp mời đi, có đi hay không thì xem tâm trạng của tôi".
Lâm Vân nghe xong, trong lòng ngả mũ bội phục. Còn phải đến tay anh rể, nhẹ nhàng qua loa, hoàn toàn không để Tần gia này ở trong lòng, còn cao tay hơn cả Lưu Bang!
Lý Dục Thần đứng lên từ biệt Vương Bách Thuận: "Tứ gia, căn nhà của họ Lý mới về tay tôi, đợi đến khi tòa nhà sửa soạn sạch sẽ, lại mời Tứ gia qua ngồi".
Vương Bách Thuận đứng dậy đưa tiễn, lại gọi xe đưa họ đến căn nhà của họ Lý.
Đến căn nhà của họ Lý, vừa gõ cửa đã có bảo vệ Lý A Tứ tới mở cửa. Thấy cả đám người đến, anh ta hơi choáng váng.
Lâm Mộng Đình tò mò, có thêm một bảo vệ từ bao giờ vậy?
Lý Dục Thần đơn giản kể lại chuyện tại nhà họ Na, bấy giờ mọi người mới biết, hóa ra Lý A Tứ có lai lịch như vậy.
Mấy lần trước đều lén lút đến căn nhà của họ Lý, hiện tại căn nhà này đã quay trở về trong tay nhà họ Lý, cuối cùng bọn họ cũng có thể quang minh chính đại đi lại trong nhà.
Lâm Mộng Đình lên tiếng: "Mặc dù có lão Hầu và A Tứ, nhưng nơi đây vẫn khá quạnh quế, ít nhất phải có đầu bếp và người làm nữ. Ngoài ra, những vật lão Hầu cần phải sửa sang lại cũng cần mấy người trợ giúp".
Lý Dục Thần hỏi Hầu Thất Quý: "Lão Hầu, ông có người phù hợp không? Nói cho cùng, sau này tôi sẽ giao nơi này cho ông, sắp xếp nhân công cũng do ông quyết định".
Hầu Thất Quý đáp: "Người làm nữ thì dễ tìm, tôi cũng có vài con đường có. thể tìm thấy người tin được. Nhưng hai người bên trong này còn cần hai người bố trí”.
"Hai người nào?", Lý Dục Thần hỏi.