Hầu Thất Quý sững sờ, trong lòng dâng trào kích động. Ông ta đã sớm muốn làm cùng Lý Dục Thần, cho nên ngay cả cửa hàng Tứ gia cho cũng không cần. Nhưng trong lòng ông ta vốn nghĩ, trở thành một tay sai, làm chút buôn bán không sạch sẽ thay anh.
Lý Dục Thần vừa mở miệng đã bảo ông ta đến làm quản gia. Ở hào môn thế gia, quyền lực của quản gia rất lớn, cũng có địa vị vô cùng quan trọng trong gia tộc.
Nhà họ Lý vừa trở về Thủ đô, hiện tại đi theo Lý Dục Thần, làm quản gia cho căn nhà của họ Lý. Chỉ cần ông ta nỗ lực làm việc, công tác không ra sai lầm, tương lai không phải ngồi ổn vị trí tổng quản?
Vương Bách Thuận cũng khá giật mình, không nghĩ tới Lý Dục Thần coi trọng Hầu Thất Quý như vậy. Có điều, từ mánh khóe giật dây tặng ngọc hôm nay của Hầu Thất Quý, ông ta đích xác có tố chất làm quản gia.
Vương Bách Thuận cười haha, nâng ly trà lên cao, đưa đến trước mặt Hầu Thất Quý, nói: "Xem ra thực sự phải gọi ông một tiếng Hầu gia rồi, hahaha, Hầu gia, mời dùng tràt"
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều cười tủm tỉm nhìn ông ta.
Hầu Thất Quý biết, thời khắc quan trọng nhất cuộc đời ông ta tới.
Bàn chân giấu dưới chân bàn khẽ run rẩy, hai tay bên chân lặng lẽ nắm chặt thành quyền, cố gắng giảm bớt tâm trạng căng thẳng. Ông ta mang theo vài phần kích động, nâng ly trà lên, uống một hơi cạn sạch, nói với Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, được cậu ưu ái, tuổi già của Hầu Thất Quý tôi giao cho nhà họ Lý!"
Vương Bách Thuận vỗ tay, mọi người đều mỉm cười, nâng chén uống.
Cứ như vậy, Hầu Thất Quý quyết định trở thành quản gia của căn nhà của họ Lý tại Thủ đô.
Lý Dục Thần thu hồi căn nhà của họ Lý, khiến Vương Bách Thuận kinh ngạc vô cùng. Sau khi chúc mừng Hầu Thất Quý vinh danh nhận chức quản gia căn nhà của họ Lý, ông ta cười nói.
"Nhắc đến nhà cũ của họ Lý, tôi từng đi qua rất nhiều lần. Tôi còn nhớ rõ cây hoa quế trong sân vườn nhà cậu, khi còn nhỏ tôi đi theo bố đến thăm hỏi, đang chơi đùa trong sân lại nhất thời mắc tiểu, còn bậy bạ ngay dưới gốc cây!"
Nói xong ông ta tự cười chính mình, dẫn tới những người khác cũng cười theo.
Thừa dịp không khí này, ông ta hỏi: "Cậu Lý, tôi nghe nói căn nhà của họ Lý từ xưa đã ở trong tay nhà họ Na, hẳn là nhà họ Na..."
Lý Dục Thần cười đáp: "Nhà họ Na đã hợp tác toàn diện với nhà họ Lý, quyền tài sản căn nhà của họ Lý cùng một vài cơ nghiệp của tổ tiên nhà họ Lý đều đã trả lại cho tôi. Hai ngày này tôi sẽ để tập đoàn Kinh Lý phái người đến Thủ đô, tiếp nhận và quản lý tài sản".
Ngoài miệng Vương Bách Thuận trả lời: "Vậy thật là chúc mừng cậu Lý".
Trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.
Nhà họ Na tự cho mình là hậu duệ Hoàng tộc, có tiếng ngạo mạn.
Trước đó không lâu, Lý Dục Thần tổ chức lễ đính hôn tại Nam Giang, tập đoàn Kinh Lý kiêu ngạo ra mắt trước mặt mọi người. Sau đó anh lại làm nổi bật trên đại hội võ lâm, trở thành Tông Sư đầu tiên của Nam Giang.
Vì thế, bốn gia tộc lớn của Thủ đô họp lại với nhau. Trong buổi họp phe hùng hồn nhất chính là nhà họ Na, nói là tuyệt đối không thể làm nhà họ Lý phục hưng. Thật chẳng thể ngờ, nhà đầu tiên hợp tác nhà họ Lý lại là nhà họ Na.
Vương Bách Thuận không biết Lý Dục Thần dùng thủ đoạn gì. Trong mấy ngày ngắn ngủi anh đến Thủ đô, hết làm khiếp sợ nhà họ Bạch, lại đến thu phục nhà họ Na, hôm nay dẫm Tần gia một chân. Xem ra, xu thế trỗi dậy của nhà họ Lý đã không thể ngăn cản.
Nhưng cứ như vậy, ông ta cũng có điều lo lắng, nhà họ Vương nên đối mặt như thế nào?
Nói cho cùng, hiện tại nhà họ Vương đang cầm cờ đi trước. Nếu cứ mặc kệ nhà họ Lý nhảy vào, thậm chí uy hiếp đến địa vị của nhà họ Vương, chỉ sợ người trong gia tộc sẽ không đồng ý.
Bất luận như thế nào, Vương Bách Thuận quyết định, trở về nhà nhất định phải nói chuyện rõ ràng với người anh cả Vương Bách Xuyên, nhà họ Vương không thể đi ngược chiều gió.
Ông ta vẫn chưa được chứng kiến bản lĩnh chân chính của Lý Dục Thần, nhưng chỉ riêng tài trí của cô Lý và bản lĩnh của hai thiếu niên kia, đã rất đáng gờm.
Vương Bách Thuận vô cùng may mắn, hôm nay ông ta làm ra lựa chọn chính xác, không đắc tội cô Lý, điều này khiến ông ta và nhà họ Vương có thể tiến, có thể lùi giữa những biến động bất ngờ trong tương lai tại Thủ đô.
"Hầu gia nói đùa, quả cầu ngọc khắc sư tử này chính là tác phẩm tâm đắc. của Tông Sư Nhất Đao Xuân thuộc Vinh Môn. Người đã qua đời, chỉ có thể nhìn vật nhớ người. Thần tác như thế, đừng nói tôi, kể cả nhìn khắp Thủ đô, ai dám nói chướng mắt?"
Vương Bách Thuận quay tròn tròng mắt, cười nói: "Vừa rồi tôi nghe Phan Vân Long nói, cậu chủ nhỏ này là người Vinh Môn, vẫn chưa biết xưng hô với cậu như thế nào?"
Lâm Mộng Đình đáp: "Cậu ta là em trai tôi, Lâm Vân, không phải người Vinh Môn, chỉ là học mấy ngày với sư phụ Vinh Môn thôi".
", thì ra là thế", Vương Bách Thuận giật mình nói: "Thế tôi nghĩ như này, đồ vật này là tác phẩm lúc còn sống của Tông Sư Nhất Đao Xuân Vinh Môn, đối với Vinh Môn mà nói, cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm. Nếu Hầu gia không muốn thu hồi, vậy tôi liền dứt khoát mượn hoa hiến Phật, đưa tặng cho cô Lý".