Viên Quốc Thành cũng không coi Lý Dục Thần là cái đinh gì, thậm chí còn coi khinh Lâm Thu Thanh, nhưng dù sao nơi này cũng là thành phố Hòa.
Ông cụ Lâm vẫn còn sống.
Ông ta giơ tay chỉ vào Lâm Thu Thanh, lại chỉ vào Lý Dục Thần: "Thằng oắt con, mày giỏi lắm!"
Sau đó, Viên Quốc Thành bèn dìu Lâm Lai Nghi đi ra ngoài.
Lý Dục Thần cũng không để ý, xoay người trở về sô pha rồi ngồi xuống giống như ban nãy, coi như chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Trong phòng khách im lặng mất mây giây.
Tiếp theo, Nghiêm Tuệ Mẫn mới mặt mày lo lắng nói: "Ây da, vậy giờ phải làm sao đây? Chị cả chị ấy..."
Lâm Thu Thanh cũng cau mày nhưng vẫn an ủi: "Không sao đâu, chị cả đang nổi nóng, hết giận là ổn thôi".
Cô út Lâm Thu Phượng bĩu môi: "Hừ, đâu phải anh không biết chị cả là loại người nào, chị ấy có bao giờ bị bẽ mặt như vậy? Với cá tính của chị ấy, nếu không phải bố còn sống thì chắc hôm nay đã trực tiếp xé cháu rể rồi, anh tin không? Haiz, chú rể mới của tôi ơi, cậu nói xem cậu cương với chị ấy làm gì, chị ấy chính là một mụ dì ghẻ!"
Thẩm Minh Xuân ngồi cạnh nhắc nhở: "Tiểu Phượng, đừng nói bậy".
"Chị cả nói được là làm được, chị ấy nói muốn cháu rể chết thì chắc chắn sẽ làm thế. Bố cùng lắm có thể chèn ép khiến chị ấy không dám ra tay ở trong nhà thôi, còn ra ngoài thì chẳng ai quản được chị ta".
"Vậy phải làm sao mới tốt đây?", Nghiêm Tuệ Mẫn lo lắng nói.
Mọi người đều trầm ngâm không nghĩ ra được cách nào hay.
Trái lại, cô tư Lâm Nguyệt Nga lại nói: "Binh đến tướng chặn, nước lên bờ ngăn, mấy người sợ chị ta như vậy làm gì. Còn chẳng phải là ỷ vào thế lực nhà họ Viên sao, lẽ nào nhà họ Lâm sẽ sợ họ?"
Lâm Thu Phượng trợn trắng mắt: "Chị tư nói nghe nhẹ nhàng ghê, chị có biết thế lực nhà họ Viên ở Tiền Đường lớn thế nào không? Ngoài nhà họ Tiền và họ Cao ra thì ai dám trở mặt với họ? Họ muốn đối phó Dục Thần thì có gì khó khăn đâu. Theo tôi, cần phải nghĩ cách chứ không sẽ thiệt thòi lớn đó".
Người nhà họ Lâm bắt đầu anh một câu tôi một câu nghĩ cách cho Lý Dục Thần, làm cách nào để tránh khỏi sự trả thù của Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành.
Lâm Mộng Đình không nghe nổi nữa nói: "Mẹ, cô, sao mọi người nói như kiểu đó là chuyện của một mình Dục Thần vậy. Anh ấy rõ ràng là vì nhà chúng ta mới đắc tội cô cả".
"Thế nên chẳng phải chúng ta đang nghĩ cách cho cậu ta đấy à!", Lâm Thu Phượng nói: "Ban nãy cậu ta kích động quá, lấy tiền ném vào mặt chị cả con làm gì, để chị ấy trút giận chẳng phải xong rồi à. Giờ hay rồi, đắc tội nhà họ Viên, chúng ta thì không sao nhưng con còn phải đến Tiền Đường đi học mà".
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: "Hay là ra ngoài nước ngoài đi".
Thẩm Minh Xuân nói: "Nếu chỉ đối phó Dục Thần thôi thì cũng không có gì, cùng lắm là không đến Tiền Đường. Chỉ sợ nhà họ Viên coi đây là cái cớ, dùng sức mạnh của gia tộc đối phó chúng ta thôi".
"Chắc không đến nỗi đó đâu, anh rể cũng chẳng phải người quan trọng nhất trong nhà họ Viên, chẳng đến mức vì chút chuyện đó mà dùng đến sức mạnh của gia tộc".
"Vậy cũng chưa chắc. Thực ra, nhà họ Viên đã vươn tay đến thành phố Hòa từ lâu rồi, chỉ ngại nhà họ Lâm chúng ta là thông gia nên không thể cạnh tranh, cũng không tiện hợp tác với đối thủ của chúng ta. Lần này, vừa hay để họ lấy cớ tiến vào thành phố Hòa. Nếu bắt tay với hai nhà Triệu và Phùng nữa thì nhà họ Lâm nguy thổ!"
Thẩm Minh Xuân hiểu rõ tình hình trên thương trường nên nói cũng rành mạch đâu ra đấy.
"Thậm chí, tôi còn nghi chị cả đến đây quậy là vì bị anh rể giật giây!", Thẩm Minh Xuân nói.
"Cái gì?"
Mọi người hoảng sợ, cảm thấy ông ta nói hết sức có lý.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nghiêm Tuệ Mẫn nhớ tới việc gần đây chồng mình gặp trắc trở đủ mọi điều trong làm ăn, sức khỏe của bố lại yếu, nếu nhà họ Viên lại đến thành phố Hòa kiếm chuyện thì đúng là nhà đã dột còn gặp mưa rào.
"Chị dâu, theo em thấy, giờ cách duy nhất là tạm thời khiến Dục Thần rời khỏi nhà họ Lâm, tìm một chỗ trốn. Chẳng phải chị vừa bảo là ra nước ngoài à, em thấy vậy cũng tốt", Lâm Thu Phượng nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn gật đầu: "Cũng được, vậy để hai đứa nhỏ ra nước ngoài đi".
"Mẹ, vậy cũng nóng vội quá rồi? Con đang học ở đại học Nam Giang mà", Lâm Mộng Đình nói.
"Con biết cái gì? Đây là vì tốt cho các con!", Nghiêm Tuệ Mẫn khuyên bảo hết nước hết cái.
Lý Dục Thần nghe mà cạn lời, cái gia đình này tự quyết định cả nửa ngày giống như anh không có mặt ở đây vậy.
"Mấy người cứ từ từ bàn bạc đi".
Anh đứng lên, cũng không quan tâm người khác có ý kiến gì mà đi thẳng ra ngoài.
Người nhà họ Lâm nhìn mà cau mày.
"Hừ, đúng là không hiểu lòng tốt của người khác!", Lâm Thu Phượng vô cùng khó chịu nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói đỡ cho Lý Dục Thần: "Hoàn cảnh sống của Dục Thần từ nhỏ đã khác chúng ta, mọi người đừng để trong lòng làm gì".
"Gì mà hoàn cảnh khác nhau, mất lịch sự chính là mất lịch sự. Mất lịch sự thì thôi, còn không có não. Cậu cho rằng ban nãy chị cả thật sự không dám làm gì cậu à? Đó là vì cậu đang ở trong căn nhà này, là con rể tương lai của nhà họ Lâm. Rời khỏi đây thì cậu chẳng là cái gì hết".
Lâm Thu Phượng nhìn Lý Dục Thần với vẻ thương hại.
Anh cũng không quay đầu lại đi thẳng một mạch ra ngoài.
Lâm Thu Phượng sửng sốt.
"Chị dâu, coi con rể mà chị tìm kia...", bà ta chỉ vào đầu mình bảo: "Có phải nơi này có vấn đề gì rồi không?"
Dượng tư Tôn Quảng Phúc vẫn im lặng nãy giờ nhìn bóng lưng biến mất ở cửa của Lý Dục Thần mà trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.