Lần này Lâm Vân không dùng ngón tay sắt, mà dùng lan hoa phất huyệt thủ chị Mai dạy.
Vinh Quảng Kiệt chợt cảm thấy trước ngực run lên, toàn thân tê dại,
Lâm Vân tiếp tục tát chát chát chát vào mặt hắn ta, liên tiếp không ngừng, đánh cho Vinh Quảng Kiệt hoàn toàn hồ đồ.
“Đáy là tôi tát thay cho chị tôi. Muốn ngủ chị tôi? Anh không hỏi thăm xem anh rể tôi là ai! Ngoại trừ anh rể của tôi ra, ai dám ngủ chị tôi? Bố Hoàng đế cũng thiến hết!”
Khuôn mặt Lâm Mộng Đình ửng hồng, nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, hẵng giọng: “Tiểu Vân, em nói nhăng nói cuội gì đấy?”
Lâm Vân quay đầu cười nói: “Chị, em nói lời nói thật mà!”
Lâm Mộng Đình biết cậu ta tinh nghịch, sợ cậu ta càng nói càng kỳ cục, cô nghiêm mặt nói: “Thế là được rồi, trẻ con, lệ khí đừng nặng như vậy .
Lâm Vân bất mãn: “Thế mà cũng nặng ạ? Nếu là anh rể của em ở đây, tên này sớm đã không còn tí cặn nào!”
“Nói bậy, anh rể em có ngang ngược như vậy sao?”
“Bình thường anh rể em là người tốt, đối xử với anh cũng nhã nhặn ôn tồn. Nhưng ai mà dám có tâm tư động đến chị, chị xem anh ấy có cho quả sét đánh thành tro không!”
Lâm Vân níu lấy cố áo Vinh Quảng Kiệt: “Chị, tên này xử lý thế nào?”
Lâm Mộng Đình khẽ nhíu mày, nhìn đám người vây xem, tự hỏi nên xử lý Vinh Quảng Kiệt thế nào mới có lợi nhất với Lý Dục Thần.
Bỗng nhiên trông thấy Hầu Thất Quý đứng trước đám người, một cánh tay rủ xuống rất không tự nhiên.
Cô giật mình, đứng dậy, đi đến trước mặt Hầu Thất Quý, cầm tay ông ta giơ lên.
Hầu Thất Quý đau đến kêu lên.
Lâm Mộng Đình nhìn cánh tay đã biến hình kia, lại nhìn thoáng qua Vương Bách Thuận bên cạnh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hầu Thất Quý sợ cô hiểu lầm Vương Bách Thuận, vội vàng nói: “Là Vinh Quảng Kiệt đạp, may mà có Tứ gia ở, không thì…”
“Tôi biết rồi”, Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng buông tay Hầu Thất Quý xuống, điểm nhẹ mấy chỗ trên cánh tay ông ta, làm dịu đau đớn: “ông kiên trì một chút, quay về tôi bảo Dục Thần chữ
cho ông, không có việc gì”.
Lại gật đầu ra hiệu với Vương Bách Thuận: “Cảm ơn Tứ gia ra tay giúp đỡ1.
Vương Bách Thuận chắp tay đáp lại: “Bà Lý khách sáo quá. Thực ra lúc trước tôi quá bất kính với phu nhân, còn xin phu nhân rộng lòng tha thứ”.
Lâm Mộng Đình gật gật đầu, không nói gì nhiều, quay đầu nhìn về phía Vinh Quảng Kiệt, ánh mắt cò lạnh đi, nói với Lâm Vân: “Tiểu Vân, ỏng chủ Hầu là bạn của anh rể em”.
Tất nhiên Lám Vân cũng nhìn thấy tay của Hầu Thất Quý, nghe thấy lời Hầu Thất Quý. Cậu ta nghe Lâm Mộng Đình nói như vậy, liền đáp: “Dạ biết, chị!”
Dứt lời, năm ngón tay hóa thành trảo, bóp lấy hai vai Vinh Quảng Kiệt, răng rắc một tiếng, bả vai Vinh Quảng Kiệt nát xương.
Tay Lâm Vân không thả ra, mà trượt từ đầu vai hắn ta, dọc theo cánh tay đi xuống, vừa trượt vừa bóp. Tiếng răng rắc liên tục phát ra, mãi cho đến bàn tay Vinh Quảng Kiệt.
Cậu ta dùng Ưng Trảo Kình học từ chỗ Võ Đức Hố, nhưng cộng thêm chiêu chia gân nghiền xương.
Cậu ta quen thuộc với chiêu này nhất, bởi vì
toàn thân cậu ta đều từng bị chia gân nghiền xương một lần, nếu không có bản lĩnh tiên gia của Lý Dục Thần, cậu ta đã sớm chết.
Tiếng kêu thảm thiết của Vinh Quảng Kiệt quanh quấn trong cửa hàng, người vây xem nghe thấy đều kinh hoàng run rấy.
Khóe mắt Vương Bách Thuận run run, trong lòng thầm nghĩ, mẹ nó, may mà hôm nay ông ta thông minh, thu sư tử thanh ngọc của Hầu Thất Quý.
Vệ sĩ của ông ta sớm đã trở về, đứng yên ngay bên cạnh ông ta. Những người nhà họ Vương tại Phan Gia Viên cũng bị gọi đến, đang đứng lẫn trong đám người hóng chuyện bên ngoài.
Vương Bách Thuận tập hợp những người này lại, vốn định tăng cường thanh thế, phòng ngừa tính tình hung bạo của Vinh Quảng Kiệt bùng nố, ngay cả ông ta cũng không cho mặt mũi.
Nhưng ông ta phát hiện ông ta nghĩ quá nhiều rồi.
Hiện tại ông ta phải tính toán xem có nên giúp ngược lại Vinh Quảng Kiệt không, dù sao cũng là con nuôi được Tần gia cưng chiều nhất.
Ông ta hỏi vệ sĩ bên cạnh: “Có nhìn ra được lai lịch của thằng nhóc này không?”
Vệ sĩ cau mày đáp: “Công phu rất tạp, có điều con đường rất chính thống. Bước chân khá kỳ quái, thoạt nhìn như là truyền thừa cổ võ, tôi cũng không đoán ra lai lịch”.
“Cậu so với cậu ta thì sao?”
“Đánh không lại”.
Vương Bách Thuận nghe thấy vệ sĩ trả lời dứt khoát như vậy thì không hỏi nhiều. Ngẩm nghĩ kỹ lại cũng đúng, Vinh Quảng Kiệt không hề có sức lực đánh trả, vệ sĩ và Vinh Quảng Kiệt chỉ đánh ngang tay, có thế đánh thắng được chắc?
Không ngờ một thiếu niên lại lợi hại như vậy, khó trách bà Lý bình tĩnh như thế, không sợ Tứ gia, cũng không sợ Vinh Quảng Kiệt.
Nhưng Vương Bách Thuận vẫn cảm thấy bà Lý này có hơi khinh người quá đáng. Sau lưng Vinh Quảng Kiệt chính là Sách Môn, không nói đến Tần gia, chỉ riêng bao nhiêu sư huynh đệ kia, bằng một thằng nhóc này có thế đánh thì lại làm sao?
Sau khi phế đi hai cánh tay của Vinh Quảng Kiệt, Lâm Vân đạp Vinh Quảng Kiệt sang một bên, đứng bên cạnh Lâm Mộng Đình.
Đừng nhìn bình thường cậu ta cười đùa tí tửng, tinh nghịch lười biếng, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất trong hào môn thế gia, phân rõ nặng nhẹ, biết lúc nào có thế thoải mái, lúc nào nên nghiêm túc.
Cậu ta biết hiện tại bọn họ không đại diện cho nhà họ Lâm, mà là Lý Dục Thần, cho nên, từng hành động, từng câu nói đều sẽ đại biểu cho thái độ của Lý Dục Thần, ảnh hưởng đến con đường phục hưng của nhà họ Lý, cũng có ý nghĩa tiếp theo bọn họ phải đối mặt điều gì ở Thủ đô.
Mà lúc này, người có tư cách nói chuyện thay Lý Dục Thần tất nhiên là Lâm Mộnq Đình.