Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 884: Vinh thiếu gia, anh làm hỏng đồ vật thì phải đền




Ngoài cửa hàng đã vây quanh một đám người hóng chuyện, phần lớn là chủ cửa tiệm bên canh và chủ sạp hàng, cũng có khách hàng.

Lâm Mộng Đình vừa nói ra câu này, tất cả mọi người giật nảy mình.

Nơi này người có ai là không biết Tần gia?

Tần gia không chỉ là một cái tên và danh xưng, càng là một loại kinh sợ.

Mắt Thần Tay Quỷ, Bậc Thầy Giám Định. Trong đám người nơi này, bất kế là con buôn đồ cố, hay thợ thủ công, người sưu tầm, hoặc là trộm mộ cướp mộ, cao thủ làm hàng giả, ai dám không phục Tần gia?

Đừng nói là nghề này, mà trong toàn bộ giang hồ, Tần gia cũng có uy danh hiến hách.

Cũng bởi vì có Tần gia ở đây, mấy năm nay nghề chơi đồ cố mới yên bình, không có tranh chấp gì lớn.

Người phụ nữ này có lai lịch gì, dám nói “Tần gia” là “cầm thú”?

Đừng nói đến những người không rõ vì sao ở bên ngoài, ngay cả Vương Tứ gia và Hầu Thất Quý cũng giật nảy mình.

vốn Vương Bách Thuận còn chuẩn bị đứng ra nói mấy câu, lợi dụng thân phận của mình hòa giải hai bên, nhưng Lâm Mộng Đình vừa nói ra lời này, ông ta liền biết, chuyện ngày hôm nay không hòa giải được.

Nếu đến nước này rồi mà Vinh Quảng Kiệt còn bỏ qua cho Lâm Mộng Đình, chuyện này truyền rộng, chưa nói đến việc Tần gia có thể trách Vinh Quảng Kiệt hay không, nhưng trong các đệ tử Tần môn, Vinh Quảng Kiệt nhất định sẽ mất hết hy vọng, chịu chỉ trích.

Vương Bách Thuận không khỏi lắc đầu, không rõ vì sao bà Lý này lại phải nói như vậy.

Ông ta thấy bà Lý mượn tay Vinh Quảng Kiệt trả thù Dương Lỵ Lỵ, thoạt nhìn hành động vừa thông minh vừa hả giận, thực sự không phải cử chỉ sáng suốt.

Biết rõ Vinh Quảng Kiệt hướng về phía cô, nên mau chóng nghĩ biện pháp thoát thân, tránh bị cuốn lấy sẽ tốt hơn.

Vinh Quảng Kiệt háo sắc thật, nhưng không hề ngu xuấn, ngược lại là người rất thông minh, bằng không cũng sẽ không được Tân gia coi trọng. Chút tính toán nhỏ này của bà Lý, sao hắn ta có thể không nhìn ra? Hắn ta chỉ là vô cùng tự phụ, cho rằng cô trốn không thoát lòng bàn tay của hắn ta, mới có tâm tình chơi đùa như vậy.

Hiện tại cô lại đi nhục mạ Tân gia, Vinh Quảng Kiệt không có khả năng sẽ bỏ qua cho cô.

Trong lòng Vương Bách Thuận cảm thán, trí thòng minh của phụ nữ quả nhiên trái ngược với nhan sắc của họ. ông ta buông tay với Hầu Thất Quý, tỏ ý lần này ông ta không giúp được gì.

Hầu Thất Quý vô cùng sốt ruột, còn muốn cầu xin: “Tứ gia…”

Vương Bách Thuận khoát tay áo, ngăn cản ông ta nói tiếp: “Nhìn xem đã rồi nói”.

Thật ra Lâm Mộng Đình hoàn toàn hiếu được những đạo lý mà Vương Bách Thuận nghĩ đến. Nhưng cô lại có ý tưởng khác.

Trước khi Vinh Quảng Kiệt xuất hiện, cô vẫn chưa quyết định được bước kế tiếp nên làm thế nào, đặc biệt là mối quan hệ với Tần gia.

Cô không tính toán cho bản thân, mà cho Lý Dục Thần, cho tương lai phát triển ở Thủ đô của nhà họ Lý.

Bình thường mà nói, với một nhân vật như Tần gia, có thể xây dựng quan hệ thì xây dựng, không thế làm bạn được thì tốt nhất đừng trở thành kẻ địch.

Giống như Hầu Thất Quý nói về quan hệ với nhà họ Vương.

Cho nên cô đồng ý Hầu Thất Quý đi gặp

Vương Tứ gia, cũng ở đây chờ Dương Lỵ Lỵ mời đến Vinh Quảng Kiệt.

Nhưng sau khi thấy Vinh Quảng Kiệt xuất hiện, Lâm Mộng Đình liền biết, không có khả năng trở thành bạn với loại người này. Đắc tội Vinh Quảng Kiệt, tất nhiên sẽ đắc tội Tân Thụ Nghĩa.

Như vậy Tần Thụ Nghĩa và Sách Môn kia, chắc chắn sẽ trở thành lực cản trên con đường phát triển của Lý Dục Thần.

Nếu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ địch, vậy không bằng làm rõ từ sớm. Nhà họ Lý trở về, quả thực cần có rất nhiều bè bạn, nhưng cũng cần vô số bàn đạp lót đường.

Vậy thì để vị Tông Sư Sách Môn tiếng tăm lừng lẫy này trở thành tấm lót đường tiếp theo trên đường phục hưng của nhà họ Lý, cũng làm cho Lý Dục Thần một lần nữa mạnh mẽ phát ra khấu hiệu “Nhà họ Lý trở về” sau Bách Thảo Đường đi.

Lâm Mộng Đình tin tưởng, nếu Lý Dục Thần ở đây, anh sẽ làm ra quyết định này nhanh hơn cô.

Vinh Quảng Kiệt nghe thấy Lâm Mộng Đình nói Tần gia là cầm thú thì giận tím mặt, đánh ra một chưởng, đập nát bấy cái bàn làm từ gỗ thật dày nặng trước mặt.

Uy lực của một chưởng này đủ để làm kinh sợ phần lớn người tại chỗ.

Vương Tứ gia không nhịn được nhíu mày, trong lòng tự nhủ trước kia ông ta vẫn coi thường họ Vinh. Ông ta nhỏ giọng hỏi một người trung niên bên người: “Trình độ thế nào? So với ông thì thế nào?”

Người này là vệ sĩ của Vương Bách Thuận, đáp: “Khó mà nói”.

Tứ gia nói: “Gọi người đi, gọi người của chúng ta ở xung quanh đây tới”.

Cái bàn vỡ thành bột mịn, người vây xem nhìn mà trong lòng run sợ, ngược lại là Lâm Mộng Đình ngồi ở chỗ đó vẫn bình tĩnh, tao nhã.

“Vinh thiếu gia, anh làm hỏng đồ vật thì phải đền”.

Vinh Quảng Kiệt vừa tức vừa giận, cười như điên đáp: “Hahaha, đền? Dù tôi có đập nát cả cái cửa hàng này, cô xem ông ta có dám làm tồi đền hay không? Con đàn bà thối tha, cũng không hỏi thăm xem bố nuôi tôi là ai, dám nhục mạ ông ấy, cô quả là không muốn sống nữa. Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, buối tối hôm nay đi theo tòi, ngày mai tôi dần cô đến dập đầu xin lỗi bổ nuôi tôi, ông ấy là người lớn có lòng bao dung lớn, hẳn là sẽ không trách cô”.


Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người nói: “Trời ạ, thứ không biết chết sổng từ nơi nào tới vậy, dám ngủ với chị tôi? Cũng không hỏi thăm xem anh rể của tôi là ai!”

Theo tiếng nói nhìn lại, hai thiếu niên đang bước tới.

Cửa tiệm đã vây đầy người, nhưng không thấy hai thiếu niên này dùng sức đấy dòng người ra, cứ thế tự nhiên đi đến, như nước qua khe hở, nhẹ nhõm nhởn nhơ.

Lâm Mộng Đình thấy bọn họ tiến đến, cười nói: “Hai người các em đi dạo hết Phan Gia Viên rồi đi, lâu như vậy mới về, chậm chút nữa là bà chị này bi nqười ta ức hiếp”.