Nếu là trước đây mà xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn Vương Bách Thuận sẽ mặc kệ, vui vẻ hóng trò hay nhưng hiện tại, cặp Ngọc Bích Sư Tử Linh Lung Cầu còn đang nằm ngay trước mặt ông ta, ông ta không thể không che chở cho Hầu Thất Quý.
“Cậu Vinh, có phải là ông ta đánh đâu, tốt hơn hết là nên hỏi cho rõ ràng, tránh đánh nhầm người”.
Vinh Quảng Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Được, tôi hỏi rõ đây, lão họ Hầu kia, người trong tiệm ông là ai?”
Hầu Thất Quý bò lồm cồm dậy, giơ ống tay áo lên lau máu ở khóe miệng, không hề tỏ ra sợ hãi, hơi khom lưng xuống nói: “Chuyện này xảy ra trong tiệm của tôi, vậy thì đó là trách nhiệm của tôi. Tôi xin lỗi cô Dương và cậu
Vinh, cậu Vinh muốn trách phạt thế nào tôi cũng xin chịu”.
Hầu Thất Quý nói vậy là Vương Bách Thuận hiểu ngay, chắc chắn người phụ nữ đó là mợ Lý rồi.
Chuyện này khá khó xử. Ông ta muốn cứu Hầu Thất Quý nhưng xem ý Hầu Thất Quý thì ông ta muốn gánh vác hết trách nhiệm.
Người này chẳng những thông minh mà còn táo bạo, khéo ăn nói, trung thành, dù biết phen này sẽ chết cũng vẫn đứng ra gánh vác, không để mợ Lý bị thương.
Nếu vậy thì Vương Bách Thuận cũng không tiện ngăn cản. Chẳng qua ông ta lại thêm một lần nữa cảm thấy tiếc nuối, tại sao ông ta không phát hiện ra một nhân tài như Hầu Thất Quý sớm hơn chứ!
Vinh Quảng Kiệt cười khẩy nói: “Ồ, trượng nghĩa thế cơ đấy! Ông muốn làm anh hùng chứ gì, vậy tôi sẽ giúp ông. Để tôi đánh gãy xương ông xem ông có còn muốn làm anh hùng nữa hay không!”
Nói xong, hắn ta đạp một cước vào bụng Hầu Thất Quý làm ông ta ngã lăn ra đất.
Vinh Quảng Kiệt là đệ tử Tông Sư, mặc dù nhập môn muộn nhưng trong người cũng có công phu. Nếu không phải cố ky tới đống đồ sứ cổ xếp đầy trong phòng nên không dám mạnh chân thì cú đá vừa rồi của hắn ta đã đạp chết Hầu Thất Quý rồi.
Hắn ta bước tới, dẫm lên tay Hầu Thất Quý, nghiến chân thật mạnh, chỉ nghe rắc rắc một hồi, xương bàn tay và cổ tay của Hầu Thất Quý lập tức vỡ nát.
“ÁI" Hầu Thất Quý kêu đau xé ruột xé gan.
Vương Bách Thuận thấy vậy cau chặt mày, ngay cả ông chủ Dương cũng bất giác hít sâu một hơi.
Chỉ có Dương Ly Ly là vẫn đứng sau lưng cổ vũ, hô to: “Đánh đi! Đánh chết ông ta đi!”
Hầu Thất Quý ráng nhịn đau, chống một tay xuống đất, chậm rãi bò dậy, hai đầu gối quỳ xuống đất, sủa hai tiếng gâu gâu.
Dương Ly Ly cười khúc khích: “Quảng Kiệt, anh xem ông ta kìa, đúng là một con chó xù!”
Ông chủ Dương đứng bên cạnh cũng cười khẽ, cảm thấy hả lòng hả dạ. Cảnh này đủ để ông ta cười ít nhất mười năm.
Lúc này, ngay cả Vương Bách Thuận cũng không tài nào phán đoán được, rốt cuộc Hầu Thất Quý cầu xin tha thứ là vì sợ hãi hay là vì nhãn nhục để bảo vệ mợ Lý.