“Một!”
Tiếng nói của Lý Dục Thần bỗng dưng im bặt.
Hiện trường lập tức trở nên hết sức yên tĩnh, ngay cả côn trùng trốn trong bụi cỏ cũng ngừng kêu.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt Lâm Thiếu Hằng, đạp lên bắp chân của anh ta.
Một tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên, bắp chân Lâm Thiếu Hằng đã bị gãy.
Tiếp theo đó là tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa của Lâm Thiếu Hằng.
Côn trùng trong bụi cỏ và ve sầu trên cây cũng cùng nhau kêu lên, hệt như một nhóm bè chỉ đợi đến giờ phút này để hát bè.
Đêm hè tĩnh lặng trở nên náo nhiệt và vui vẻ.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Lâm Thiếu Hằng: “Tôi sẽ tiếp tục đếm tới mười, anh mà không bò, tôi sẽ đánh gãy cái chân còn lại của anh”.
Lâm Thiếu Hằng sợ tới mức quên luôn cảm giác đau trên chân mình: “Tao bò, để tao bò…”
Anh ta lê lết cái chân gãy, cúi người xuống bò qua háng ông chủ quán nướng.
Vợ chồng chủ quán đã sợ điếng người, họ không dám nhúc nhích, chỉ biết ngơ ngác nhìn Lâm Thiếu Hằng bò qua.
Lâm Mộng Đình cũng không thương hại Lâm Thiếu Hằng, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cô cảm thấy không chân thật.
Gia giáo của nhà họ Lâm luôn rất nghiêm khắc, chỉ có cậu cả Lâm là kiêu căng ngang ngược, nhưng không có một ai quản anh ta.
Bác cả Lâm Lai Phong hay bênh con, nuông chiều cậu cả Lâm hết mực, mà ông cụ lại cảm thấy mắc nợ họ nên cũng dung túng cho qua.
Một gia tộc lớn như nhà họ Lâm xuất hiện một, hai đứa con cháu biến chất cũng rất bình thường, chỉ cần không quá đáng thì cũng không ai coi là chuyện to tát.
Nhưng hôm nay Lâm Thiếu Hằng rơi vào tay Lý Dục Thần.
Với Lý Dục Thần, những chuyện mà anh ta làm không thể chấp nhận được.
Lâm Mộng Đình vẫn hơi lo lắng, bèn nhắc nhở: “Dục Thần, bác cả tôi bênh con dữ lắm, ông ta có mấy vệ sĩ, hình như họ đều xuất thân từ lính đánh thuê, đánh đấm cực giỏi, anh phải cẩn thận một chút nhé”.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Yên tâm đi, chồng chưa cưới của cô văn võ song toàn, có tài trị nước mà…”
Lâm Mộng Đình nhịn cười lắc đầu.
Dường như trong vô thức cô đã tự nhiên chấp nhận danh xưng chồng chưa cưới này của anh.
Lâm Thiếu Hằng chui qua háng chủ quán nước, hỏi với giọng nức nở: “Tao đi được chưa?”
“Đi?”, Lý Dục Thần sầm mặt lại: “Anh đập phá quán của người ta thành ra thế này mà lại muốn bỏ đi à?”
“Mày, mày muốn sao?”
“Đương nhiên là bồi thường”.
“Được thôi, tôi sẽ bồi thường”, điều Lâm Thiếu Hằng không sợ nhất chính là bồi thường tiền: “Muốn bao nhiêu?”
Lý Dục Thần nhìn về phía vợ chồng chủ quán: “Hai người tính xem chỗ này tổn thất bao nhiêu?”
“Không, không cần bồi thường đâu”.
Ông chủ vội vàng lắc đầu.
Bây giờ ông ấy chỉ mong những người này đi nhanh lên thôi.
“Đúng đó, không cần bồi thường, không cần bồi thường”, bà chủ cũng nói.
Lý Dục Thần khó hiểu: “Như vậy sao được, tại sao lại không cần bồi thường?”
Ông chủ tỏ vẻ khổ sở: “Cậu hai à, tôi cảm ơn cậu nhé, nhưng cậu có thể bảo vệ chúng tôi bao lâu? Cậu mà đi thì ngày mai họ lại tới, hôm nay họ bồi thường cho tôi bao nhiêu, ngày mai có thể tôi phải trả lại gấp mười lần. Nếu tổn thất ít tiền thì chẳng sao, nhưng chúng tôi không chịu giày vò nổi đâu!”
Lý Dục Thần đã hiểu, họ đang sợ Lâm Thiếu Hằng đến báo thù.
Nhưng hình như đúng thật là thế, dân thường gặp phải mấy chuyện này quả thật chỉ có thể nén giận.
“Lâm Thiếu Hằng, họ không chịu nhận tiền của anh. Vậy không còn cách nào khác nữa, tôi chỉ có thể đánh gãy cái chân còn lại của anh thôi”, Lý Dục Thần nói.
Nghe vậy, Lâm Thiếu Hằng hoảng sợ, vội bảo: “Đừng đừng đừng, tôi bồi thường, tôi nhất định sẽ bồi thường, vợ chồng ông không cần tính, để tôi tính cho, năm trăm nghìn, à không, một triệu, một triệu đã đủ chưa?”
Nói xong, anh ta cầm điện thoại lên quét mã thanh toán được dán trên tường để trả tiền.
Điện thoại của bà chủ vang lên tiếng thông báo “Ting, Zhifubao đã nhận được một triệu”.
Vợ chồng chủ quán há hốc mồm.
Cái quán nhỏ xíu này làm gì tới một triệu chứ.
Lý Dục Thần nói: “Ông chủ bị các anh đánh bị thương, các anh không định bồi thường chút tiền thuốc men cho ông ấy à?”
“Tôi bồi thường, tôi bồi thường”, Lâm Thiếu Hằng đang định trả tiền lần nữa.
Nhưng Lý Dục Thần lại lên tiếng: “Không phải anh, là cả nhóm các anh, thế này đi, mỗi người đưa năm trăm, ghi chú là chuyển tiền thuốc men đánh người. Tất nhiên, tôi không ép buộc, các anh không trả cũng được, thế thì mỗi người để lại một cái chân”.
“Chúng tôi sẽ bồi thường, chúng tôi sẽ bồi thường”.
Mấy người nằm dưới đất nghe vậy liền vội vã đứng dậy, lấy điện thoại ra quét mã.
Điện thoại của bà chủ quán liên tục có tiếng thông báo.
“Ting, Zhifubao đã nhận được năm trăm… Ting ting ting ting ting ting…”
Nghe thấy âm thanh thông báo liên tiếp này, hai vợ chồng chủ quán nướng lại tiếp tục trố mắt.
Nếu là bình thường, âm thanh này có thể khiến họ vui muốn chết.
Nhưng bây giờ họ lại nơm nớp lo sợ, sợ ngày mai những người này đều sẽ đến báo thù.
Lý Dục Thần biết họ đang lo lắng điều gì, bèn cười trấn an.
“Yên tâm đi, không ai dám báo thù hai người đâu. Hai người giữ lại lịch sử giao dịch hôm nay, nếu hai người mà xảy ra chuyện gì, những người chuyển khoản cho hai người ngày hôm nay đều sẽ bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi. Nếu cảnh sát không giải quyết, hai người cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho”.
Giờ hai vợ chồng họ mới hiểu, hoá ra mục đích bắt những người này chuyển khoản là đây.
Họ sợ bị người ta báo thù, những người này càng sợ Lý Dục Thần tới tính sổ với mình hơn.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Cậu đúng là hiệp sĩ trong đời thực mà!”
Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không ngờ Lý Dục Thần sẽ có mưu kế như thế này.
Có hai người bước xuống từ trên xe Mercedes-Benz, một người là tài xế, người còn lại là một người trung niên mặc vest trông hơn ba mươi tuổi.
Người trung niên đứng nghiêm, cảnh giác quan sát xung quanh.
Tài xế khom lưng mở cửa xe của hàng ghế sau.
Sau đó một người bước xuống từ cửa xe sau, ông ta sầm mặt, vóc dáng không cao nhưng lại trông rất uy nghiêm.