Lâm Mộng Đình nói: “Nghe nói hơn hai mươi năm trước có tổ chức đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc ở Bạc Châu Dược Đô, dùng lý thuyết y thuật, bệnh án, phương thuốc và chữa bệnh tại chỗ để tiến hành thi đấu. Thực ra là hai người Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên so tài cao thấp, để định ra ai mới là thiên hạ đệ nhất. Cuối cùng hình như là Hồ Vân Thiên thua trận, Bạch Cảnh 'Thiên chiến thắng. Từ sau đó, Hồ Vân Thiên biến mất. Có người nói ông ta trầm cảm mà chết, cũng có người nói ông ta đã ẩn cư”.
Lý Dục Thần cau mày: “Nói như vậy, y thuật của Bạch Cảnh Thiên còn cao minh hơn Hồ Vân Thiên?”
Lâm Mộng Đình nói: “Có lẽ gần như nhau, giỏi thì cũng chỉ giỏi hơn chút. Nếu không sau này Bạch Cảnh Thiên vẫn luôn không chịu nhận danh hiệu thiên hạ đệ nhất này, có lẽ trong lòng ông ta cũng nghĩ rằng Hồ Vân Thiên không kém hơn ông ta. Thắng thua, có lúc cũng dựa vào may mắn”.
Lý Dục Thần trầm mặc một lúc, nói: “Bạch Cảnh Thiên ở thủ đô, y thuật lại giỏi hơn Hồ Vân Thiên một chút, tại sao người chữa bệnh cho mẹ anh là Hồ Vân 'Thiên, chứ không phải Bạch Cảnh Thiên? Với thanh thế năm đó của nhà họ Lý, chắc cũng không đến không mời được Bạch Cảnh Thiên. Trừ phi...”
Lâm Mộng Đình cũng là tối qua đến khu nhà họ Lý mới biết chuyện liên quan đến mẹ của Lý Dục Thần, cũng đã biết Hồ Vân Thiên giúp bà ấy giải trừ ma tâm thánh nữ, mới khiến lúc Lý Dục Thần ra đời không bị nhiễm ma. khí.
Nếu không, không cần huyết mạch thức tỉnh, anh vừa sinh ra đã là ma đạo, rất có thể năm đó đã bị vứt vào bồn cầu cho chết rồi.
Xét từ chuyện này, Hồ Vân Thiên cũng là ân nhân cứu mạng của Lý Dục Thần.
“Anh muốn nói nhà họ Bạch và nhà họ Lý có hiềm khích, thậm chí là thù hận, Bạch Cảnh Thiên không chịu chữa bệnh cho mẹ anh, cho nên lần này Bạch đạo. trưởng cũng né tránh anh?”, Lâm Mộng Đình lo lắng nói.
“Có phải hay không, đi mới b Lý Dục Thần nói: “Bất kể thế nào, anh phải lấy lại thể diện đã mất của ông Hồ trước rồi tính”.
Bách Thảo Đường là thương hiệu từ xưa của thủ đô, đã có lịch sử mấy trăm năm, có thể nói là nổi tiếng thiên hạ.
Đối với dân chúng thủ đô mà nói, Bách Thảo Đường chính là điện Dược Vương, năm đó Bạch Cảnh Thiên là Dược Vương sống.
Những người thế hệ trước của thủ đô đều biết, những ai có bệnh nan y khó chữa đến Bách Thảo Đường tìm Bạch đại phu, chắc chắn không sai.
Bất kể bệnh viện nào chẩn đoán ra bệnh nan y, chỉ cần Bạch đại phu không nói không chữa được, thì có hy vọng. Ngược lại, nếu Bạch đại phu nói không chữa được, thì phải chuẩn bị hậu sự, không cần đi bệnh viện nào hết.
Tổ tiên nhà họ Bạch là ngự y cung đình, đại diện là miếu đường chính tông. Cuộc chiến hai phương của Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên năm đó, xét từ một mặt khác, cũng là cuộc chiến miếu đường và giang hồ.
Bạch Cảnh Thiên chiến thắng không chỉ là thắng lợi của nhà họ Bạch, cũng là chiến thắng của phái miếu đường. Đối với dân chúng sống dưới hoàng thành, cũng là một phần tự hào của họ.
Đương nhiên, thanh niên hiện nay phần lớn không biết cũng không quan tâm chuyện này, thỉnh thoảng nghe người già nhắc đến, cũng chỉ coi như người thế hệ đó không có văn hóa, họ tin vào khoa học, tin vào bệnh viện lớn hiện đại hóa hơn.
Chỉ khi bệnh viện lớn bó tay, họ mới đến Bách Thảo. Đường thử vận may.
'Từ sau khi Bạch Cảnh Thiên qua đời, nhà họ Bạch đã mất huy hoàng ngày xưa, nhưng Bách Thảo Đường vẫn là đông như trẩy hội, người đến khám nườm nượp không ngớt.
'Trong mắt mọi người, nhà họ Bạch vẫn là đại diện tuyệt đối của trung y chính thống, bất kể là nhà họ Hồ ở phương Nam, hay là người nào khác, đều là lang trung giang hồ, đều không bằng được.
Giống như trong mắt rất nhiều người thủ đô, người ngoại tỉnh đều là người nhà quê, dù bạn có giàu đến đâu, cũng là hộ mới phát, nhà quê, bạn không bằng được ông lão phe phẩy quạt hương bồ chọi dế trong ngõ, tổ tiên người ta tốt xấu gì cũng là người cho ngựa ăn trong phủ bối lặc, từng khiêng kiệu cho bối lặc gia.
Cho dù Bạch Cảnh Thiên không còn nữa, Bách Thảo Đường vẫn là Bách Thảo Đường, giống như bức hoành mà hoàng đế tiền triều đề viết, treo trên cao cúi nhìn dân chúng.
Đồng Khánh Đường của Tiền Đường có hoành phi, viết Không Tính Hai Giá”, có nghĩa là không ức hiếp khách hàng, thể hiện chân thành và chữ tín của Đồng Khánh Đường.
Nhưng Bách Thảo Đường khinh thường, cũng không cần khẩu hiệu như này, chỉ dựa vào ba chữ “Bách Thảo. Đường”, chỉ dựa vào đại ấn hoàng đế ở hai bên trái phải ba chữ đó thì đã có uy tín.
Lý Dục Thần đi đến trước cửa Bách Thảo Đường, ngẩng đầu nhìn ba chữ vàng lóng lánh trên hoành phi, thứ ập vào mặt chính là ngạo khí cao cao tại thượng cúi nhìn chúng sinh.
Cửa sổ đăng ký xếp thành hàng dài, bên trong cửa sổ thỉnh thoảng truyền ra giọng nói bực bội của nhân viên: “Hết số rồi, hết số rồi, người tiếp theo!”
Người đó còn muốn hỏi, bảo vệ đến đuổi đi: “Ấy ấy, đừng ảnh hưởng người phía sau, trên tường bên đó có giới thiệu bác sĩ, tự đi xem đi”.
Bất kể là bảo vệ hay nhân viên, thực ra đều không làm sai, nhưng nghe vậy khiến người ta khó chịu.
Lâm Mộng Đình cau mày, khẽ nói: “Chẳng lẽ họ không biết những bệnh nhân này nuôi sống họ sao?”
Lý Dục Thần chỉ vào bức hoành trên đỉnh đầu: “Đương nhiên họ biết. Nhưng trong mắt họ, vinh quang của hoàng đế cho chữ mãi mãi cao hơn dư luận”.