Châu Khiếu Uyên lắc đầu nói: “Ông ấy không nói với tôi, có lẽ không muốn liên lụy đến tôi và nhà họ Châu. Kẻ có thể khiến nhà họ Lý diệt môn trong một đêm, đương nhiên cũng có thể khiến nhà họ Châu diệt môn trong một đêm. Tôi cũng hiểu ra lý do ông ấy không muốn để tôi tiếp xúc với cậu”.
“Những năm nay, tôi cũng đã hỏi thăm nghe ngóng về mấy người này qua các phương diện, kể cả người của hai giáo phật đạo, đã có chút manh mối”.
“Ba kẻ này, thêm cả Đồng Hạo và cả Lữ Hiển bị chúng tôi giết chết là năm đường chủ của Hiển Đường ma giáo trong truyền thuyết, gọi chung là Ngũ Sứ Ma Môn".
“Ngũ Sứ Ma Môn?”
“Trước đây tôi cũng từng nghe nói vài tin đồn về ma giáo, một số tiền bối trong võ lâm đều nói từng có một †ổ chức như vậy, vô cùng tà ác và cường mạnh. Nhưng ma giáo vô cùng bí ẩn, không ai biết tổng đàn của họ ở đâu. Cái gọi là Hiển Đường, chính là đường khẩu của ma giáo xây dựng ở nhân gian, thường xuyên xuất hiện với thân phận danh môn chính phái, chịu trách nhiệm giáo hóa người đời và thu hút thiên ma. Cho nên đường chủ cũng được gọi là tiếp dẫn sứ”.
“Năm đó, ông nội Lý Hữu Toàn của cậu trị thương ở chỗ tôi, tôi nhìn rất rõ thương tích trên người ông ấy. Sau này một cơ hội rất ngẫu nhiên, một người bị Hoàng Phủ Hiền đánh thương trốn đến chỗ tôi, xin tôi ra mặt điều đình. Tôi phát hiện thương tích của hắn có vài chỗ kỳ lạ rất giống với ông nội của cậu. Hoàng Phủ Hiền là tông sư đột nhiên nổi lên, công phu của ông ta lại không phải là con đường cổ võ truyền thừa gia tộc Hoàng Phủ, cho nên tôi nghỉ ngờ, kẻ đứng phía sau Hoàng Phủ Hiền chính là Đồng Hạo đã đánh thương ông nội Lý Hữu Toàn của cậu”.
“Đồng Hạo”, Lý Dục Thần cau mày: “Nói như vậy, kẻ này ẩn trong gia tộc Hoàng Phủ?”
“Vậy cũng chưa chắc. Gia tộc Hoàng Phủ ở Minh Lộc Dự Châu, còn Hoàng Phủ Hiền ở Dự Chương Cống Bà. Hơn nữa theo tôi biết, qua hệ giữ Hoàng Phủ Hiền và nhà họ Hoàng Phủ ở Minh Lộc rất bình thường”, Châu Khiếu Uyên nói: “Vì tôi từng âm thầm cho người điều tra quỹ đạo hoạt động của Hoàng Phủ Hiền những năm nay, cơ bản đều ở tỉnh Cống Bà, ngoài Dự Chương, nơi ông ta đến nhiều nhất là Lư Sơn”.
“Lư Sơn...”
Đã có manh mối thì dễ rồi, Lý Dục Thần quyết định đợi về thủ đô rồi đến Lư Sơn một chuyến.
Lư Sơn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cúng không lớn. Đồng Hạo đã là người trong ma giáo, chắc chắn phải luyện ma công, chỉ cần xác định phạm vi, sẽ có thể tìm được dấu vết.
Nếu không phải đã định xong hành trình đến thủ đô, Lý Dục Thần hận không thể lập tức đến Lư Sơn.
Nếu có thể tìm được Đồng Hạo, tư chỗ ông ta, xác nhận nhà họ Lý bị diệt trong tay ma đạo, thì tâm bệnh của anh cũng coi như được hóa giải.
Cho dù không thể, thì cũng có thể báo thù cho ông nội Hữu Toàn.
Châu Khiếu Uyên dường như nhìn ra tâm tư của anh, nói: “Tôi cũng chỉ là suy đoán, rốt cuộc có phải Đồng Hạo hay không, và có ở Lư Sơn hay không, tôi cũng không chắc chắn. Cậu cũng không cần vội đi tìm, lãng phí thời gian. Dù sao cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền, cậu không tìm ông ta, ông ta cũng sẽ đến tìm cậu. Chỉ là, cậu phải cẩn thận, cậu ở ngoài sáng, ông ta ở trong tối, với bản lĩnh của cậu, đương nhiên không sợ, nhưng phải bảo. vệ tốt người bên cạnh cậu”.
Lý Dục Thần nói: “Cảm ơn ông Châu nhắc nhở. Bên phía thành phố Hòa, tôi đã mời Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn và Cổ đạo trưởng của Mao Sơn đến tọa trấn, có lẽ sẽ không có chuyện gì. Đợi tôi từ thủ đô về, rồi lại tính toán”.
Châu Khiếu Uyên gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đã có hai vị đạo trưởng tọa trấn, đương nhiên không cần lo an †oàn của thành phố Hòa. Có điều, như vậy, sợ là những kẻ nhỏ bé không dám lộ mặt. Ừm..”, Châu Khiếu Uyên hơi trầm ngâm: “Tôi có chủ ý này”.
“Mời ông Châu nói”. “Lần này tôi mời cậu đến, bên ngoài đều cho rằng tôi muốn ra mặt thay hiệp hội võ đạo. Hôm nay cuộc trò. chuyện của chúng ta, ngoại trừ bốn người chúng ta, sẽ không có người thứ năm biết. Sau khi cậu đi, tôi cho Phú Minh tung tin đồn, nói tôi không phải là đối thủ của cậu, bị cậu đánh thương. Sau đó, tôi sẽ mời đồng đạo, lập đạo trường ngay ở trấn Châu Môn, để đợi cậu đến chiến một trận. Những kẻ muốn giết cậu chắc chắn sẽ rất có hứng thú”.
Lâm Mộng Đình khẽ cau mày, nói: “Nhưng như vậy, chẳng phải đã chứng thực những lời đồn về Dục Thần ở bên ngoài sao?”
Châu Khiếu Uyên cười lớn ha ha: “Người làm việc lớn, sợ gì lời đồn! Thân gánh huyết hải thâm thù, chút vinh nhục này hà tất phải để trong lòng? Đợi đồng đạo. võ lâm thiên hạ đều tập trung lại, tôi vừa hay có thể ra mặt làm chứng giúp cậu ấy, trả lại sự trong sạch cho cậu ấy. Đây là việc nhất cử lưỡng tiện”.
Lâm Mộng Đình bất giác đỏ mặt, nói: “Vẫn là ông Châu nhìn thấu tất cả, là tôi nông cạn, tấm lòng rộng mở của ông Châu khiến người ta kính phục!”
Bách Phú Minh khẽ cau mày, tuy nói Châu Khiếu Uyên thực sự bại trước Lý Dục Thần, nhưng truyền ra ngoài, sẽ tổn hại anh minh một đời của ông cụ. Nhưng ông ta biết ông cụ trước nay không màng hư danh, nếu mình nói như vậy, chắc chắn bị sẽ mắng một trận, bèn nói: “Sư phụ, nếu Đồng Hạo không đến thì sao? Chẳng phải là uổng công sao?”
Châu Khiếu Uyên ni Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, kết quả thế nào, có ai có thể biết trước chứ?”
Lý Dục Thần nhớ đến ánh mắt tham lam của Hoàng Phủ Hiền khi nhìn thấy kiếm Huyền Minh của mình, trong lòng khẽ động, nói: “Mọi người cứ nói tôi không phải dựa vào võ công đánh bại ông Châu, mà dựa vào bảo vật trên người giành chiến thắng”.
Anh nói xong liề lấy kiếm Huyền Minh đặt lên bàn.
Cùng với ánh sáng đen phát ra, trong căn phòng đã bị khí tức chết chóc bao trùm, dường như không còn nhân gian.
“Đây là cái gì?”
“Kiếm này tên là Huyền Minh”, Lý Dục Thần nói: “Các ông cứ nói tôi có một thanh kiếm phát ra ánh sáng đen, tôi đã dựa vào thanh kiếm này đánh bại ông Châu. Ông Châu có thể nói, nếu ai có thể đánh bại tôi, thì thanh kiếm thuộc về người đớ”.