Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 747: Tôi tin cô




Lý Dục Thần quay đầu nhìn Lâm Mộng Đình mà chẳng nói năng gì.

Lâm Mộng Đình mất tự nhiên khi anh nhìn mình bèn chột dạ hỏi han: “Sao lại nhìn tôi kiểu thế? Tôi nói bậy gì à?

“Không, cô không nói gì sai hết”, Lý Dục Thần nói: “Tôi vẫn nghĩ rằng số mệnh của bọn họ thật trắc trở, không ngờ là cô cũng rất thông suốt. Nhưng mà theo. như lời cô nói, bọn họ vì tình yêu mà ở bên nhau dù chết cũng không hối hận. Xem ra tôi vẫn còn rất nông cạn khi lý giải chốn hồng trần, không bằng cô được”.

Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh luôn ở trên núi, mới xuống dưới có vài ngày thì sao thấu hiểu được hồng trần. Thật ra tôi cũng không hiểu, tuổi chúng ta còn đang trong thời điểm được yêu mà không hay, vẫn còn hiểu biết nông cạn về tình yêu lắm. Tôi chỉ cảm thấy rằng tình yêu oanh liệt dữ dội dù biết cả thế giới đều phản đối như chú với dì là một tình yêu cảm động đến nhường nào đây chứ! Cũng chỉ có vậy mới không sống phí đời này, mới coi như là đã sống trọn một đò

Lý Dục Thần cười nói: “Chú với dì à? Sao không gọi bố mẹ đi kìa?”

Lâm Mộng Đình sửng sốt, mặt ửng đỏ, nói: “Đợi đến khi anh khôi phục lại vinh quang của nhà họ Lý ở thủ đô đã, khi ấy tôi đến trước mộ phần của họ dâng hương rồi gọi sau”.

Cô sợ Lý Dục Thần tiếp tục lải nhải bèn vội chuyển đề tài: “Cả hai người yêu nhau sẽ hạnh phúc, không thấy đau khổ. Thật ra người mệt mỏi lại chính là những người vô tội của nhà họ Lý. Nhà họ Lý vốn là gia tộc số một thủ đô, chẳng biết có bao nhiêu nhân khẩu, vậy mà trong một đêm lại chết sạch. Có lẽ trong số đó, có rất nhiều người đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì”.

Lòng Lý Dục Thần đau xót.

Từng câu của Lâm Mộng Đình đâm trúng nỗi đau của anh.

Đây là chuyện khiến anh hận nhất và cũng là chuyện mà anh muốn điều tra rõ ràng chân tướng nhất.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi mình giết đệ tử Cái Bang, giết cả nhà họ Phan liệu có nghĩ tới ở đây có bao nhiêu người vô tội không?

“Ai là ma ai là tiên chứ?”, anh thì thào tự hỏi: “Tiên ma chỉ cách một ranh giới. Những lời của Vương đạo trưởng có lẽ không phải nói về bố mẹ mình mà có lẽ là đang tự hỏi bản thân”.

Lâm Mộng Đình nhìn sắc mặt của Lý Dục Thần, biết ngay lòng anh đang nghĩ gì, bèn an ủi nói: “Dục Thần, tôi mới bước vào cánh cửa tu hành, hiểu biết rất ít về tiên đạo huyền môn. Dựa vào sự hiểu biết và tu vi nông cạn của tôi, tôi nghĩ rằng, người có sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên. Người tu tiên là đi ngược lại với trời vậy nên mới gặp phải lôi kiếp.

Bản chất của tiên ma có lẽ không khác nhau lắm, nhưng tiên là từ người mà thành, ma từ quỷ sinh ra. Người tu hành làm những gì họ muốn và đó đều không. phải hành vi của ma đạo. Điểm gây ra sự khác biệt ấy là trái tim và hành động do dục vọng sai khiến. Nếu vì ham muốn mà làm liều thì trong lòng có quỷ và đó sẽ thành ma.

Những gì anh làm gần đây quả thật có sát nghiệt quá nặng, trái với thiên hòa, nhưng đáy lòng anh vô tư không quan tâm không coi đó là hành động của ma đạo, vậy nên anh cũng không tự trách bản thân. Nhưng mà sau này lúc nào cũng phải cẩn thận chú ý, phòng sa đọa. vào đới.

Lâm Mộng Đình nói xong, bất an nhìn Lý Dục Thần, sợ mình nói sai.

Lý Dục Thần nhìn thẳng vào Lâm Mộng Đình, tim đập loạn xạ.

Một lúc sau, Lý Dục Thần bỗng cười phá lên.

Lâm Mộng Đình bàng hoàng, hỏi: “Anh cười gì thế?”

“Hahaha...", Lý Dục Thân nắm chặt tay cô, cười, bảo: “Vợ của tôi đúng là thiên tài! Có vợ như thế, chồng còn cần gì nữa!”

Anh từ từ cầm tay Lâm Mộng Đình đưa đến bên miệng, bỗng nhiên ngậm một ngón tay của cô.

Lâm Mộng Đình bật thốt, mặt đỏ bừng, nóng ran. 

Nhưng mà ngay sau đó, một cơn đau thấu xương truyền tới khiến mặt cô tái nhợt.

Hóa ra, Lý Dục Thần dùng răng nanh cắn tay cô.

“Dục Thần!", Lâm Mộng Đình nhịn đau kêu lên, không hiểu sao Lý Dục Thần lại làm vậy.

Lý Dục Thần nhả ngón tay cô ra, một tay cầm lấy, một tay kéo ống quần của mình lên, lộ ra vết sẹo do. kiếm Huyền Minh gây ra trên đùi.

Anh cầm lấy ngón tay Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng vuốt lên vết sẹo ấy, để lại một vết máu đỏ thẫm.

Vết sẹo kia như một con rết hút máu, nó hút sạch máu trên làn da vào.

'Trên vết sẹo có thêm một tia huyết sắc, trông vô cùng đáng sợ.

Sau đó, Lý Dục Thần lại ngậm ngón tay của Lâm Mộng Đình vào mồm, khẽ mút hai cái, hút sạch vết máu nhỏ ra trên ngón tay.

Sau khi buông ra, miệng vết thương trên ngón tay đã khép lại, nguyên vẹn như cũ.

Chỉ còn lại một cảm giác ấm áp mịn màng trên làn da, khiến cho Lâm Mộng Đình cảm thấy hơi ngứa, tim đập loạn nhịp như chú nai con chạy loạn.

“Mộng Đình, tôi dạy cho cô một câu chú ngữ”. 

Lý Dục Thần nói ra nội dung của chú ngữ, dạy cho cô cách sử dụng tâm pháp như thế nào.

“Sau này, bất cứ lúc nào, chỉ cần tâm ma của tôi lại biến động, có dấu hiệu tạo sát nghiệp thì cô hãy niệm chú này”.

“Sẽ thế nào”, Lâm Mộng Đình lo lắng hỏi.

“Vết sẹo trên đùi tôi sẽ đau”.


“Tôi tin cô”.

“Nhưng mà tôi sợ rằng mình không nỡ”.

“Không, cô phải quyết tâm ra tay, không cần sợ tôi đau, bởi lẽ cô làm thế không phải đang hại tôi mà là đang cứu tôi”.

Lâm Mộng Đình gật đầu nói: “Được”.