Thành phố Hoà Ngô Đồng Cư.
Trong phòng khách ngồi rất nhiều người.
Chị Mai, ông chủ Vương, sư phụ Vinh vẫn mặc quần áo đen, biểu cảm vừa mệt mỏi vừa lo lắng treo trên khuôn mặt bọn họ.
Ngoài họ ra, còn có Lê Chấn Đông, Tiểu Dương, Lâm Vân, dì Tình, Hứa Quốc Lập, Phùng Thiên Minh và Châu Na.
Sau khi Mã Sơn và Thái Vĩ Dân được cứu về, bọn họ lập tức được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố Hoà.
Viện trưởng Diêu đích thân chỉ huy, dẫn dắt đoàn chuyên gia hội chẩn cho hai người.
Nhưng vết thương của họ quá nặng, chân bị thiêu đến gần như đã thành than.
Bệnh viện nói chỉ có thể cắt, nhưng lại không thể lập tức phẫu thuật, bởi những chỗ khác cũng bị thương rất nghiêm trọng.
Nhất là Mã Sơn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, không có chỗ nào lành lặn.
Thế mà vẫn còn sống được. Trong quá khứ, Viện trưởng Diêu chỉ có thể cho rằng đây là kỳ tích. Nhưng hiện tại, sau khi quen biết Lý Dục Thần, Viện trưởng Diêu hiểu thứ gọi là kỳ tích thật sự sẽ thường xuyên xảy ra trên thân một số ít người.
Bởi vậy, Viện trưởng Diêu đề nghị nên để cậu Lý đến điều trị.
Nhưng Lý Dục Thần đang bế quan, không thể tới bệnh viện.
Thế là, chị Mai làm chủ, sau khi được bệnh viện xử lý đơn giản, đón Mã Sơn và anh Thái về Ngô Đồng Cư.
Mọi người muốn gọi Lý Dục Thần xuất quan, lại gặp phải sự ngăn cản mạnh mẽ từ Bạch Kinh Kinh đang thủ vệ.
Mỗi lần Lý Dục Thần bế quan tại Ngô Đồng Cư đều là Bạch Kinh Kinh thủ vệ.
Bạch Kinh Kinh như một vệ sĩ trung thành, làm tròn chức trách của nó. Bất luận người khác nói như thế nào, bảo nếu Lý Dục Thần còn không xuất quan, Mã Sơn và anh Thái ắt phải chết.
Bạch Kinh Kinh vẫn không chịu cho đi.
Mấu chốt là, ở đây không có một ai đánh thắng được nó.
Mị thuật của chị Mai cũng vô dụng.
Chẳng qua, Bạch Kinh Kinh không phải hoàn toàn không hiểu nhân tình, nó rất có cảm tình với Mã Sơn, chỉ là nó không hy vọng Lý Dục Thần xảy ra chuyện hơn.
"Các người hoàn toàn không biết tình huống của cậu chủ. Lần bế quan này của cậu chủ không tầm thường, đã đến biên giới tẩu hỏa nhập ma! Các người đều luyện võ, không biết tẩu hỏa nhập ma có ý nghĩa như thế nào. Tôi là yêu tu, chỉ có tôi biết, một khi cậu chủ nhập ma, hậu quả đó không ai có thể gánh vác nổi!
Chị Mai biết Bạch Kinh Kinh nói đúng. Trải qua hành trình đi đến thành phố Dũng, bà ta cảm nhận được sự khác biệt giữa tu tiên và luyện võ.
Tu tiên giả mạnh hơn, nhưng nguy hiểm phải đối mặt lớn hơn luyện võ gấp nhiều lần.
Luyện võ tẩu hỏa nhập ma nhiều nhất là phế đi gân mạch, biến thành kẻ điên. Nhưng tu tiên tẩu hỏa nhập ma, thật sự có khả năng vạn kiếp bất phục.
Nhưng Mã Sơn cũng không thể không cứu.
Chị Mai rất rõ ràng, mối quan hệ giữa Mã Sơn và Lý Dục Thần còn thân hơn cả anh em ruột.
"Tại sao mọi người không đi mời Hồ lão trung y?", Bạch Kinh Kinh hỏi.
Bạch Kinh Kinh nhắc nhở chị Mai. Bà ta quyết định thật nhanh, đi Tiền Đường cùng với ông hai Phùng, mời Hồ Sư Ước trở về, thuận tiện còn đi đại học Nam Giang đón Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.
Tình cảm giữa Đinh Hương và Mã Sơn còn thân hơn với Lý Dục Thần. Dù sao, giữa khoảng thời gian đó, Lý Dục Thần từng rời đi mười năm, mà Mã Sơn và Đinh Hương vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.
Nhìn thấy dáng vẻ của Mã Sơn, Đinh Hương lập tức bật khóc.
Nhưng cô ấy không biết nên làm cái gì, nếu quấy rầy Lý Dục Thần, ngộ nhỡ trúng phải tình huống nguy cấp, hậu quả khó mà lường được.
Chỉ có thể gửi hi vọng ở Hồ Sư Ước.
Xem xong, Hồ Sư Ước cũng nhíu chặt mày.
"Với y thuật của tôi, có thể giữ được tính mạng của hai người, nhưng muốn làm bọn họ khỏi hắn, tôi không thể ra sức".
Sau khi trải qua trị liệu, Hồ Sư Ước còn nói: "Vẫn nên mau chóng nghĩ cách để cậu Lý xuất quan, muộn quá, dù hai người giữ lại tính mạng thì sợ rằng sẽ biến thành tàn tật".
Hồ Sư Ước viết đơn thuốc, để lại chút thuốc đặc chế của nhà họ Hồ liền đi.
Bạch Kinh Kinh biết Lâm Mộng Đình là vị hôn thê của cậu chủ, sau khi Lâm Mộng Đình nói rõ đạo lý với nó, cuối cùng cũng đồng ý.
Thế là, sau khi Bạch Kinh Kinh rút pháp trận thủ hộ, Lâm Mộng Đình đẩy ra cánh cửa kia.
Trong phòng tràn ngập mây mù màu tím.
Lâm Mộng Đình rất quen thuộc với những mây mù này, trên lễ đính hôn ở hồ Tiền Đường, Lý Dục Thần đã đạp mây tím giáng từ trên trời xuống.