Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 712: Huy động lực lượng




“Hừi Lời đồn này hơn phân nửa là phóng đại, giới trẻ ngày nay rất giỏi thổi phông mọi chuyện”.

“Chẳng phải khi ấy hội trưởng Bách cũng ở đó hay sao?”

“Bách Phú Minh à? Hahaha, bản thân ông ta cũng là một tông sư nhưng võ công nửa nạc nửa mỹ, biết đầu Lý Dục Thần kia là kia là do ông ta chỉ bảo”, Nghê Hoài Kỳ khinh thường nói.

Hầu Khuê Đông biết Nghê Hoài Kỳ và Bách Phú Minh bất hòa, nghe cũng chỉ nghe cho có, vậy nên hơi nhíu mày.

Nghê Hoài Kỳ biết ông ta nghĩ gì bèn mỉm cười thần bí, thấp giọng nói: “Sư phụ tôi cũng đến đây”.

Hầu Khuê Đông kinh hãi: “Cái gì? Hoàng Phủ tông sư cũng đến đây sao?”, rồi dáo dác nhìn xung quanh: “Ở đâu thế, có thể dẫn tôi đi chào hỏi không”.

Nghê Hoài Kỳ nói: “Hành tung của sư phụ tôi không dễ nhìn ra vậy đâu. Ông cứ yên tâm đi, chỉ cần Lý Dục Thần dám đến thì đảm bảo cậu ta đến không có đường về!”

“Có Hoàng Phủ tông sư ở đây thì hiển nhiên rồi”.

Hầu Khuê Đông thở phào, Hoàng Phủ Hiền là tông sư số hai của Hoa Đông, gần ngang tay với Chu Khiếu Uyên. Không có ít lời đồn rằng cảnh giới của ông ta đã vượt qua Chu Khiếu Uyên rồi, chẳng qua là Chu Khiếu Uyên nổi tiếng sớm nên thân phận cao hơn thôi.

Hoàn Phủ Hiền đến đây, lại có thêm ông ta và Nghê Hoài Kỳ, với ba người bọn họ, đừng nói là tên Lý Dục Thần cỏn con, cho dù là ngôi sao sáng của giới võ lâm phương Bắc, tông sư đệ nhất thủ đô Tiêu Sanh đến đây thì bọn họ cũng không yếu thế.

“Tên Lý Dục Thần này thật không đơn giản, đến cả Hoàng Phủ tông sư cũng phải kinh động!”, Hầu Khuê Đông nói.

“Ai bảo cậu ta đắc tội với người không nên đắc tội!”, Nghê Hoài Kỳ nói: “Nghe bảo nhà họ Liễu bị diệt môn là do cậu ta làm, đây đúng là cái cớ tốt nhất, hơn nữa có thêm chuyện của nhà họ Phan nữa, tên họ Lý kia chết chắc rồi”.

“Vậy nếu hôm nay cậu ta không đến thì sao?”

“Không đến ư, vậy thì chờ thêm hai ngày, Lang Dụ Văn ở trong tay chúng ta thì cậu ta cũng sẽ mò tới thôi. Nếu qua hai ngày cậu ta vẫn không đến thì chúng ta trở về Kim Lăng, giao Lang Dụ Văn cho Trương Hãn Thanh. Còn Lý Dục Thần sẽ có người xử lý”.

“Hoàng Phủ tông sư có định đến Nam Giang không?”

“Tôi cũng không biết, có lẽ người kia sẽ tự mình ra tayỊ”'

“Ai thế?”

Hầu Khuê Đông rất hiếu kỳ, nghe thì hình như là một người còn lợi hại hơn Hoàng Phủ Hiện, thậm chí còn có thể khiến Hoàng Phủ Hiền nghe lệnh mình.

Nhưng mà nhìn quanh cả giới võ lâm Hoa Đông, người có danh vọng và địa vị cao hơn Hoàng Phủ Hiền cũng chỉ có Chu Khiếu Uyên. Nhưng Hoàng Phủ Hiền lại không bao giờ chịu thua Chu Khiếu Uyên, đây là điều mọi người đều biết.

Hay không phải là người trong võ lâm?

“Không nên hỏi, việc đó không liên quan đến chúng ta, cũng không phải là điều chúng ta nên biết”, Nghê Hoài Kỳ nói.

Lúc này, người nhà họ Phan đã không nhịn nổi nữa, bọn họ lại hỏi hai vị tông sư rằng có thể giao Lang Dụ Văn và Mã Sơn giao cho bọn họ trước không, bọn họ nên báo thù cho gia chủ, muốn dùng máu của hai người kia huyết tế cho Phan Phượng Niên linh thiêng trên trời.

Nghê Hoài Kỳ vốn không định giao Lang Dụ Văn cho bọn họ, nhưng nghĩ một hồi, đưa Lang Dụ Văn đến Kim Lăng thì cũng chẳng có cái kết đẹp nào, chỉ cần giữ lại một hơi còn sống đến nhà họ Trương là được.

Nhà họ Nghê tại Kinh Khẩu chỉ là một gia tộc hạng hai, dựa vào tông sư là ông ta mới miễng cưỡng leo lên.

Kinh Khẩu và Long Thành giáp với nhau, miếng thịt béo bở nhà họ Phan này, sao Nghê Hoài Kỳ không nghĩ đến chuyện căn một miếng chứ.

Chi bằng bán cho bọn họ một mối nhân tình, giao Lang Dụ Văn cho người nhà họ Phan, chỉ cần không đánh chết là được.

Đúng lúc này, một tên đệ tử cầm di động bước tới, báo cáo với ông ta: “Sư phụ, nhà họ Từ ở Cô Tô có hành động. Từ Thông kêu gọi tất cả thế lực của nhà họ Từ, rất nhiều thế lực ngủ say bí ẩn gần như đều kéo cả Giang Đông”.

“Ông ta định làm gì?”, Nghê Hoài Kỳ nhíu mày nói.

“Bây giờ không biết, nhưng mà...”

“Nhưng cái gì?”

“Kinh Khẩu cũng có người của ông ta. Mặt khác, có đám đông ở Kim Lăng và Qua Châu tụ tập về Kinh Khẩu”.

“Từ Thông điên rồi!”, mặt Nghê Hoài Kỳ nhăn chặt lại: “Mau báo về nhà chính ở Kinh Khẩu, sẵn sàng chuẩn bị đối mặt với mọi chuyện”.

Lúc này, điện thoại của Hầu Khuê Đông cũng vang lên.

“Ừ, là tôi... cái gì?... Cục thuế đến kiểm tra thuế sao?... Công Thương cũng đến hả?... Điều tra phòng cháy chữa cháy... Yêu cầu chúng ta dọn đi?... Mọi võ quán ư?...”

Hầu Khuê Đông bỗng cảm thấy chóng mặt.

Ông ta là Tông sư, nhấc tay cũng đủ lấy mạng người.

Nhưng tới bây giờ ông ta vẫn chưa từng đối mặt với chuyện này, thuế vụ, công thương, phòng cháy, an ninh, vệ sinh đường phố, thậm chí là cả liên đoàn phụ nữ cũng đến võ quán Hoa Anh sinh sự.

Ông ta không thể đánh chết tất cả bọn họ được.

Đương nhiên ông ta cũng có thể chạy về Thân Châu, chạy tới nhà họ Trần, giết Trân Định Bang khơi mào mọi chuyện là xong xuôi.

Nhưng làm thế thì hậu quả ập tới ông ta không chắc gánh vác nổi.

Võ quán Hoa Anh cũng là một võ quán lâu đời của Thân Châu, nhưng so với nhà họ Trần ảnh hưởng cả Thân Châu lại chẳng là gì cả.

Huống hồ, Trần Định Bang dám làm thế chắc chắn đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Ông ta cũng không chắc giết được.

Một khi giết người không thành thì vô cùng phiền phức.


Nhưng người của Cô Tô vẫn không phục, thế gia nhà giàu ở Cô Tô và Kim Lăng vẫn luôn hình thành cục diện giằng co, và nhà họ Từ là người cầm đầu.

Nhà họ Từ tới thế hệ của Từ Thông càng thêm ngang tàng, đưa tay len lỏi khắp mọi ngành nghề, sản nghiệp trải dài từ nam chí bắc.

Nghê Hoài Kỳ biết Từ Thông ngoài những sản nghiệp công khai bên ngoài còn có rất nhiều thế lực mờ ám che dấu bên trong.

Nhưng ông ta không ngờ rằng thế lực ngầm của nhà họ Từ khổng lồ như vậy.