Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 709: Muốn tới liền tới, muốn đi liền đi




Trong lòng Từ Thông rét lạnh.

Ông ta biết, nếu như những gì mà Nghê Hoài Kỳ nói là sự thật, hiệp hội đã mở họp, đồng thời thông qua được quyết định, như vậy hoàn toàn chính xác là đã không còn tác dụng gì nữa.

Hiệp hội võ đạo biểu quyết thông qua quyết định, tất cả hội viên hiệp hội nhất định phải tuân thủ. Điều này có nghĩa là tất cả các Tông Sư sáu tỉnh một thành phố của Hoa Đông đều sẽ đứng về phía Nghê Hoài Kỳ, bao gồm cả Chu Khiếu Uyên và Hoàng Phủ Hiền.

Điều này phiền toái rồi!

Từ Thông luôn cảm thấy chuyện này không đúng chỗ nào đó.

Bọn họ mở họp từ bao giờ? Vì sao lại thông qua quyết định nhanh như vậy?

Theo lý mà nói, loại chuyện này không có khả năng không để lọt một tin tức nào được, chắc chắn cũng không thể gạt

được ông ta và Trần Định Bang.

Chẳng lẽ phía sau chuyện này còn có thế lực gì khác đang thúc đẩy?

Nhưng bất kể như thế nào, ông ta không thể lùi bước, nhất định phải bảo vệ được Lang Dụ Văn.

"Nếu như tôi nhất định phải đưa đi thì sao?", ánh mắt Từ Thông vô cùng lẫm liệt, giống như hổ dữ trừng mắt.

"Ông có thể thử một chút!", Nghê Hoài Kỳ nhìn thẳng ông ta, không hề né tránh.

Lúc này, mọi người chợt nghe thấy một tiếng cười ngông cuồng.

"Hahahaha, ông nội muốn tới liền tới, muốn đi liền đi, ai cũng không xen vào được!"

Người nói chuyện chính là Mã Sơn.

Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó đi ra ngoài. Lại bị mấy đệ tử mà Hầu Khuê Đông đưa tới ngăn lại. Hai bên lập tức đánh nhau.

Đây đều là tinh nhuệ của võ quán Hoa Anh, môn sinh đắc ý của Hầu Khuê Đông. Căn cơ công phu sâu hơn Mã Sơn rất nhiều.

Nhưng thứ mà Mã Sơn học chính là võ cổ, pháp môn và võ đạo bình thường đúng là rất khác biệt, mà bộ Võ của anh ta càng xuất quỷ nhập thần.

Cộng thêm lần này tới thành phố Long, đi lên Mao Sơn, anh ta đã tiến bộ nhanh chóng, lại được Lý Dục Thần cho đan dược điều trị, bây giờ chính là lúc dư thừa chân khí.

Vậy mà mấy đồ đệ của Hầu Khuê Đông lại đột nhiên không ngăn được anh ta, bị anh ta đánh túi bụi.

"Võ cổ', Hầu Khuê Đông thân là Tông Sư, vẫn phải có chút †âm nhìn: "Cậu có quan hệ gì với Chu lão Tông Sư?”

Theo ông ta biết, cho dù là Giang Đông hay là Nam Giang, chỉ có nhà họ Chu Kim Lăng là truyền thừa võ cổ. Mà trong toàn bộ nhà họ Chu chỉ có Chu Khiếu Uyên là thực sự học thành, ngay cả đệ tử đắc ý của Chu Khiếu Uyên - Bách Phú Minh, cho dù đã bước vào cảnh giới Tông Sư, nhưng thứ ông ta tu luyện lại không phải võ cổ.

Nghê Hoài Kỳ cũng nhíu mày. Nếu như Mã Sơn có quan hệ gì với nhà họ Chu, người này sẽ không dễ xử lý.

"Cái gì mà lão Trư lão Dương lão Ngưu, ông nội đây họ Mã, là lão Mã, hahahahal"

Nghe nói như thế, gánh nặng trong lòng Hầu Khuê Đông liền biến mất, chỉ cần không có quan hệ gì với Chu Khiếu Uyên, ông ta sẽ không phải lo lắng nữa.

"Cuồng đồ vô tri, có biết Tông Sư không thể bị làm nhục không? Cậu dám nói đùa về Chu lão Tông Sư, chính là muốn chết!"

Dứt lời, ông ta bỗng nhiên tiến lên trước một bước, đẩy đệ tử của mình ra, duõi ra một chưởng đánh về phía trước ngực Mã Sơn.

Tông Sư ra tay, đương nhiên không thể coi thường.

Từ Thông và Trần Định Bang đều nói thâm một tiếng không ổn.

Mã Sơn hoàn toàn không sợ, vẫn chân đạp bộ Võ, không ngừng di chuyển muốn né tránh một chưởng này, sau đó lại tung quyền phản kích.

Nhưng mà cho dù công phu của anh ta có tiến bộ nhanh như thế nào thì vẫn còn kém xa Tông Sư.

May mắn bộ Võ thần kỳ, thân hình như quỷ mị, ngay cả Hầu Khuê Đông cũng suýt nữa không thành công. Nhưng Hầu Khuê Đông có thực lực Tông Sư, làm sao lại để cho một chiêu này của mình trở thành vô ích được, nếu ông ta phải ra chiêu thứ hai với một nhân vật nhỏ như Mã Sơn, vậy sẽ không ngẩng đầu được trong hiệp hội võ đạo nữa.

Bàn tay của ông ta đánh ra, chợt thấy Mã Sơn di động như quỷ mị, đã tránh được, nhưng ông ta vẫn không thu chưởng thế, chỉ là hơi lệch đi, thuận thế quét ngang.

Lúc này, Mã Sơn đã không thể tránh được nữa, chỉ có thể ra quyền đón đỡ.

Nắm đấm của anh ta nện thẳng lên cánh tay quét tới của Hầu Khuê Đông.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang.

Nắm đấm của Mã Sơn liền vỡ vụn.

Lực lượng này đi dọc theo cánh tay của anh ta mãi cho đến bả vai, toàn bộ cánh tay phải mềm nhữn ra như sợi mì. Xem ra cánh tay đã hoàn toàn vỡ vụn.


"Ông Lạc, có nắm chắc không?", Từ Thông có chút lo âu nhỏ giọng hỏi.

Lạc Đông Phúc mỉm cười: "Nhà họ Từ đối xử không tệ với tôi, lúc này mà tôi không xuất chiến, còn chờ đến khi nào".

Vừa dứt lời, ông ta nhẹ nhàng phủi phủi trường sam kiểu Trung Quốc trên người.

Bỗng nhiên, một luồng khí cuồn cuộn bộc phát ra từ trên người ông ta.