Liễu Chấn Võ đứng ở nơi đó, siết chặt năm đấm, chân khí tràn đây cả người, đã chuẩn bị xong để chiến đấu.
Nhưng kẻ địch lại chưa hề xuất hiện.
Chỉ có cái bóng rời khỏi chân ông ta nằm trên sàn nhà.
Trái tim của Liễu Chấn Võ đập kịch liệt.
Ông ta là võ giả Hóa Kình đỉnh phong chỉ còn cách Tông Sư một chút nữa. Ông ta cũng không sợ gặp cao thủ, cho dù là Tông Sư, thậm chí là người vượt qua đỉnh võ đạo như Lý Dục Thần.
Bởi vì ít nhất đó cũng là người. Ít nhất có thể đánh được một trận.
Nhưng thứ trước mắt là cái gì? Liễu Chấn Võ lui về sau hai bước.
Dưới ánh đèn, dưới chân của ông ta có cái bóng mới.
Mà cái bóng kia vẫn bất động. Giống như ở đó có một người giống như ông ta, chỉ là ông ta không nhìn thấy, chỉ mỗi ánh đèn mới có thể chiếu rõ.
Một tiếng tiếng thở dài quỷ dị vang lên.
"Haiz... "
"Ai?", Liễu Chấn Võ giật nảy mình, mồ hôi lạnh lập †ức tuôn ra, ướt đẫm phía sau lưng của ông.
"Xoẹt..."
Cái bóng chậm rãi di động, chợt trái chợt phải, giống như người không thể nhìn thấy kia đang đi qua đi lại trong phòng.
"Ai? Nếu còn không hiện thân, đừng trách tôi không. khách khí!"
Dường như lời cảnh cáo của Liễu Chấn Võ không đưa đến tác dụng gì.
Cái bóng vẫn còn đang di chuyển trái phải, chỉ có tiếng thở dài càng thêm kéo dài, nhìn qua có vẻ cảm xúc. của người kia không hề tốt đẹp gì, giống như đang tiếc. hận vì đã mất đi cái gì quý giá.
Liễu Chấn Võ rót chân khí vào lòng bàn tay, dựa theo quỹ tích chuyển động của cái bóng để phán đoán vị trí của người kia, sau đó đánh một chưởng về phía cái bóng.
Ông ta có thể thay mặt Liễu Kim Sinh ra tay ở đại hội võ lâm, chứng tỏ thực lực của ông ta không thấp, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Nam Giang, phía dưới Tông Sư, ông ta mà nói là thứ hai, cũng không có mấy người dám xưng là thứ nhất.
Một chưởng toàn lực của ông ta, cho dù chỉ bị chưởng phong quét đến, võ giả bình thường cũng không chịu nổi.
Vốn dĩ cho rằng một chưởng này ít nhất có thể ép đối thủ xuất hiện, lại không nghĩ rằng nơi chưởng lực đi tới rỗng tuếch, cái gì cũng không đánh trúng, chỉ có trên mặt tường đối diện xuất hiện một cái chưởng ấn thật sâu. Mà cái bàn gỗ trinh nam dày cộp ở đó bị chưởng lực chạm vào mép bàn, một nửa cái bàn vỡ thành bột phấn.
Mà cái bóng kia vẫn còn đang dao động, tiếng thở dài còn vang lên trong phòng.
Lần này Liễu Chấn Võ thật sự quá sợ hãi.
"Rốt cuộc là ai? Mau ra đây! Đừng tưởng rằng giả thần giả quỷ là có thể dọa sợ tôi! Nơi này là nhà họ Liễu!"
Ông ta chưa bao giờ khàn giọng kêu to như vậy, cứ như làm thế mới có thể xóa được sự sợ hãi trong lòng vậy.
"Hừm.."
Cái bóng đột nhiên bất động, giống như đang suy nghĩ điều gì.
"Nhà họ Liễu... ừm, không tệ, nhà họ Liễu..."
Liễu Chấn Võ nghe được cái bóng nói chuyện, đã trấn định một chút, hỏi: "Rốt cuộc ông là ai? Tới đây có mục đích gì?"
Cái bóng chậm rãi di động, bò lên trên ghế sô pha, vặn vẹo trên ghế giống như đang ngồi.
"Liễu Kim Sinh quá tự phụ! Quá tự phụ! Không nghe tôi, chết chưa hết tội!"
"Ông nói cái gì?", nhịp tim của Liễu Chấn Võ nhảy một cái: "Gia chủ đã..."
"Ông ta đã chết rồi!", Cái bóng nói: "Uổng công tôi chạy tới từ thủ đô xa xôi".
"Ông... Ông là... là..."
"Tôi còn tưởng rằng Liễu Kim Sinh đã bày ra cục diện hoàn hảo gì để đối phó với Lý Dục Thần chứ, hóa ra chỉ là một đống thuốc nổ. Hahahaha..."
Cái bóng đột nhiên cười như điên, âm thanh âm trầm khàn khàn giống như đến từ Địa Ngục.
"Một đống thuốc nổ! Hahahaha, muốn dùng một đống thuốc nổ nổ chết một tiên nhân đã trải qua lôi kiếp! Buồn cười biết baol”
"À đúng rồi, còn có cái hộp kia của nhà họ Liễu mấy người, bên trong cất giấu giao hồn, đúng là điều tôi không nghĩ tới. Đáng tiếc Liễu Kim Sinh căn bản không biết nhiếp hồn, càng không biết điều khiển rồng. Sớm biết như vậy thì tôi đã lấy Thất Trọng Bảo Hàm đi rồi.
Cho tôi còn có thể có chút tác dụng. Để ở trong tay Liễu Kim Sinh quả thực là phung phí của trời".
Liễu Chấn Võ vô cùng mờ mịt, không biết cái bóng đang nói gì. Nhưng có một điều ông ta có thể xác định, cái bóng này có liên quan đến cậu Na ở thủ đô, chắc là món quà cậu Na đưa cho mà Liễu Kim Sinh đã nói.
"Tôi hiểu rồi, ông là người do cậu Na ở thủ đô phái tới. Ông không đi giúp gia chủ chúng tôi đối phó với Lý Dục Thần, ở chỗ này làm gì?"
"Haha, đối phó với Lý Dục Thần? Nếu Lý Dục Thần dễ đối phó như vậy, tôi cần phải ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này sao? Liễu Kim Sinh đúng là một con lừa ngốc! Uổng phí kế hoạch hay mà tôi nghĩ ra, nếu ông ta nghe tôi, tiến hành theo kế hoạch của tôi, sao lại phải rơi vào kết cục như bây giờ chứ?”
"Thảm án diệt môn của nhà họ Liễu thành phố Dũng so với nhà họ Lý ở thủ đô năm đó cũng không thua kém nhau mấy đi? Nếu như tôi để lại một vài dấu vết ma pháp hắc ám ở đây, ông nói xem đám người chính đạo kia liệu có đi tìm Lý Dục Thần tính sổ hay không? Hahahaha..."
Tiếng cười âm trầm vang lên.
Liễu Chấn Võ nghe mà lạnh cả sống lưng.