Lời tuyên bố của Lang Dụ Văn chẳng khác gì một trái bom phát nổ giữa đám đông.
Cảm xúc kinh ngạc của mọi người thật khó tả thành lời.
“Anh ta vừa mới nói gì vậy?” “Anh ta bảo sẽ thâu tóm nhà họ Viên!”
“Chẳng lẽ anh ta điên rồi sao? Anh ta có biết nhà họ Viên có khối tài sản lớn chừng nào không? Trừ phi là nhà họ Lý ở thời điểm vẫn còn hưng thịnh ngày xưa thì mới thâu tóm nổi chứ hiện tại, với sức của một mình tập đoàn Kinh Lý thì năm mơi”
“Cô đừng coi thường Lang Dụ Văn, năm xưa anh ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khiến toàn bộ Giang Đông rung chuyển. Hiện tại, anh ta mạnh mẽ trở về, mang theo tập đoàn Kinh Lý, cộng thêm có nhiều gia đình giàu có ủng hộ anh ta như vậy, chuyện này khó nói đấy!"
“Nếu cô nói nhà họ Viên sẽ bị tổn thất hoặc thậm chí thua trận chiến này thì tôi tin nhưng nếu muốn thâu tóm nhà họ Viên thì tôi không tin”.
“Tôi cũng không tin, nhà họ Viên đâu phải chỉ có mỗi tiền thôi đâu. Chắc các cô không biết, Tông Sư Tiền Đường Hà Trường Xuân là anh em đồng hao với Viên 'Thọ Sơn đấy!”
“Hả? Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi!”
“Nếu chuyện này là thật thì khó nói trước được điều gì. Ông ta là Tông Sư Võ Đạo! Là bộ mặt của Tiền Đường chúng ta! Một khi Tông Sư mà đã ra tay thì e là nhà họ Tiền và nhà họ Cao cũng không thể ngăn cản nổi”.
“Không biết có ngăn cản nổi không nhưng tối thiểu cũng phải nể mặt ông ta một chút”.
Lâm Thu Thanh có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, mới mấy tiếng trước ông ta còn đang tuyệt vọng nghĩ nhà họ Lâm sắp tiêu rồi, chỉ một, hai hôm nữa thôi là sẽ phải tuyên bố phá sản.
Tại sao đột nhiên lại thành ra sắp thâu tóm nhà họ Viên thế này?
Pha đổi chiều này nhanh tới mức ông ta không tiếp thu nổi.
Không riêng gì ông ta, ngay cả Lâm Thượng Nghĩa cũng vô cùng kinh ngạc.
Thâu tóm nhà họ Viên ư? Nói nghe thì dễ! Cụ đã tung hoành trên thương trường mấy chục. năm, trải qua bao phen chìm nổi nên hiểu rất rõ thực lực của những đại gia siêu giàu này.
Thế nhưng, Lang Dụ Văn đã nói ra mất rồi, quân tử không nói chơi, Lâm Thượng Nghĩa biết, người như Lang Dụ Văn sẽ không nói ra điều mà anh ta còn chưa chắc chắn.
Thế nhưng, anh ta lấy đâu ra niềm tin ấy chứ? Chắc là...
Lâm Thượng Nghĩa nhìn về phía Lý Dục Thần...
Mới đầu, Viên Thọ Sơn hơi kinh ngạc, dù sao hai nhà họ Tiền và họ Cao cùng xuất hiện ở đây cũng khiến ông †a hơi bận tâm.
Thế nhưng, ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cười gần với Lang Dụ Văn: “Nằm mơ giữa ban ngày, cậu muốn thâu tóm nhà họ Viên chỉ dựa vào sức một mình mình thôi ư?”
Cho dù Tiền Khôn và Cao Tử Hạng đứng về phe đối lập, Viên Thọ Sơn cũng không tin bọn họ thực sự sẽ vì Lý Dục Thần, vì tập đoàn Kinh Lý mà dồn nhà họ Viên vào chỗ chết.
Nếu muốn thâu tóm nhà họ Viên thì dù nhà họ Tiền có bắt tay với nhà họ Cao thì bọn họ cũng sẽ vẫn bị lột mất một lớp da!
Huống hồ, Tiền Khôn hiểu rất rõ quan hệ giữa ông ta với Tông Sư Hà Trường Xuân. Có Hà Tông Sư ở đây thì nhà họ Tiền phải dè chừng ba phần.
Đây là điểm tựa niềm tin của Viên Thọ Sơn. Viên Thọ Sơn nói xong, xung quanh im lặng hẳn.
Mọi người muốn biết Lang Dụ Văn sẽ nói cái gì, anh †a chỉ nói suông thôi hay sẽ làm thật.
Cuộc tranh chấp giữa hai nhà họ Lâm và họ Viên lúc nãy đã biến thành trận chiến giữa nhà họ Viên và nhà họ. Lý hiện tại.
Nội dung của trận chiến này chuyển từ xem thử xem nhà họ Viên có thể xử được nhà họ Lâm hay không trở thành xem tập đoàn Kinh Lý có thể thâu tóm được nhà họ Viên hay không.
Lang Dụ Văn mỉm cười: “Không phải tôi mà là tập đoàn Kinh Lý, là nhà họ Lý ở thủ đô!”
“Khỉ gió! Nhà họ Lý ở thủ đô đã không còn nữa rồi! Chỉ dựa vào cậu ta thôi ư?”, Viên Thọ Sơn chỉ tay vào Lý Dục Thần: “Cậu ta là đứa con hoang ở đâu ra còn chưa biết, chẳng lẽ chỉ vì là họ Lý mà có thể mạo danh là con cháu nhà họ Lý hay sao? Nếu vậy thì chẳng lẽ người họ Lý trên đời này đều là bố mẹ của cậu ta ư?”
Nói đến đây, Viên Thọ Sơn bỗng nhiên rùng mình, ông ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm hẳn mấy chục độ, lạnh như đứng trên tảng băng ở Bắc Băng Dương vậy.
May mà ông ta có công phu nội lực sâu dày, có thể vận chân khí để bảo vệ kinh mạch, ông ta nhìn sang bên kia, trông thấy đôi mắt rét căm căm của Lý Dục Thần đang nhìn mình.
Anh chậm rãi bước tới, tiến về phía chính giữa sân khấu, nhìn Viên Thọ Sơn, nói:
“Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không giết người. Tuy nhiên, tôi đã ghi nhớ những lời ông nói rồi. Tôi đã hứa với Hà Trường Xuân sẽ không tổn thương tính mạng của người nhà họ Viên các ông trước khi đại hội võ lâm kết thúc. Ngày mai đại hội võ lâm sẽ khai mạc, mạng của ông còn được giữ lại được thêm bao nhiêu ngày phụ thuộc xem đại hội võ lâm sẽ diễn ra trong bao nhiêu ngày”.
Lý Dục Thần nói đầy lạnh lùng, lạnh như nhũ băng trên cánh đồng băng Siberia.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sát khí lạnh giá đó.
Từng có khoảnh khắc, ông ta thực sự đã nghĩ tới chuyện tạm thời bỏ trốn.
Thế nhưng, nghĩ tới Hà Trường Xuân, trong lòng ông †a lập tức trấn tĩnh lại.
Dù tên họ Lý này có lợi hại tới đâu thì cùng lắm cũng chỉ là Tông Sư, trong khi Hà Tông Sư đã luyện được Võ Hồn, lên tới Tiên Thiên.
Viên Thọ Sơn không khỏi cười khẩy trong lòng. Ông †a cho rằng Lý Dục Thần cố ý nói vậy để ông ta bỏ trốn, nhà họ Viên không có chỗ dựa, như vậy tập đoàn Kinh Lý sẽ có thể thuận lợi thâu tóm tài sản của nhà họ Viên.