Còn chưa vào đông, nhưng người trong sân viện đều cảm thấy lạnh toát.
“Lý Dục Thần, cậu lại dám đến!”, Mao Khuê Sinh lên tiếng đầu tiên.
Lý Dục Thần nhìn ông ta một cái: “Ông đến từ phủ Thiên Sư phải không?”
“Đúng thế, bần đạo Mao Khuê Sinh, đệ tử thiên sư, phủ Thiên Sư làm việc theo lệnh, phụng thiên sư lệnh, đến bắt cậu, còn không mau bó tay chịu trói!", Mao Khuê Sinh kiêu ngạo. nói.
“Nói như vậy, chuyện hôm nay là do ông dẫn đầu làm?” “Thế thì làm sao?”
Lý Dục Thần gật đầu, lại nhìn sang những người khác ở trong viện: “Các người cũng tham gia?”
Một người trong đó nói: “Phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, chúng tôi tuân theo hiệu lệnh của họ, đến chém yêu diệt mai”
Người này nói năng hùng hồn, cảm giác như tràn đầy chính nghĩa.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Được được được, xem ra đều có phần, tôi cũng đỡ phải phân chia, ông cụ Lâm đâu?”
Trương Đạo Viễn nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm thương người vô tội, ông cụ ở phòng khách, chỉ cần cậu ngoan ngoãn theo chúng tôi về phủ Thiên Sư, ông cụ tự khắc an nhiên về nhà họ Lâm”.
“Ha ha ha..”, Lý Dục Thần bỗng cười lớn: “Sẽ không làm thương đến người vô tội? Những người bị thương vong trong sơn trang Bắc Khê nhà họ Lâm là người thế nào? Đừng nói với tôi họ cũng là đối tượng của các ông trừ yêu diệt ma?”
Trương Đạo Viễn hơi lúng túng nói: “Lúc đó xảy ra sự cố, là hiểu lầm”.
“Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm, mười mấy mạng người có thể cho qua ư?”
Lý Dục Thần bỗng nhìn sang Trương Đạo Viễn, trong mắt ý lạnh thấu xương.
Trương Đạo Viễn bị anh nhìn đến phát run, muốn giải thích, lại không biết nói thế nào. Ông ta nhớ đến lão già mù lưng gù ra tay trước đó, liền
đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện người này đã biến mất.
Bỗng nghe có người nói: “Đường đường tu sĩ chính đạo, việc gì phải giải thích với ma đầu, bắt lại là được”.
Liền thấy một đạo sĩ nhảy ra, giơ kiếm trong tay, giết về phía Lý Dục Thần.
Trương Đạo Viễn cách người đó hơi xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Còn Mao Khuê Sinh cách gần hơn nhưng không có ý ngăn cản, chỉ thản nhiên nhìn.
Đạo sĩ đó xông đến trước người Lý Dục Thần, giơ kiếm chém xuống.
Lý Dục Thần đứng im bất động, đứng ở đó mặc cho hắn chém.
Nhìn thấy kiếm sắp chém lên người Lý Dục Thần, đạo sĩ đó bỗng bất động, dường như hóa đá, chỉ mở to mắt nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Bỗng nhiên, kiếm trong tay hẳn dường như bị ép, dần biến dạng, và cả cơ thể của hắn cũng biến dạng theo.
Mọi người trơ mắt nhìn hản méo nhỏ, biến nhỏ từng chút một, cuối cùng phụt một tiếng, chỉ còn lại một năm bụi màu đỏ rực bay đi.
Trong sân viện yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều rơi vào kinh sợ.
Không ai từng thấy thủ đoạn như vậy, đây là võ công? Hay là thuật pháp?
“Quả nhiên là ma đạo!”, Mao Khuê Sinh nhìn Lý Dục Thần nói: “Tà công như vậy, không diệt trừ, chắc chắn là mầm họa thiên hạ! Mọi người đừng sợ, công phu ma đạo, nhìn thì đáng sợ, nhưng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi! Từ xưa tà không thắng chính! Hiệu lệnh!”
Ông ta cầm lệnh bài Long Hổ, giơ thật cao.
“Nhìn thấy lệnh bài, như nhìn thấy thiên sư, tất cả tu sĩ chính đạo, nghe hiệu lệnh của tôi, bắt lấy Lý Dục Thần, không màng sống chết!”
Trương Đạo Viễn không khỏi cau mày, Long Hổ thiên sư lệnh, ông ta cũng từng nghe rất nhiều lần, bốn chữ không màng sống chết' này, hiển nhiên là Mao Khuê Sinh tự thêm vào.
Lý Dục Thần có tội hay không, còn phải về phủ Thiên Sư, đợi thiên sư phán định, bây giờ chỉ là bắt giữ, làm sao có thể không màng sống chết chứ?
Nhưng thực lực đáng sợ mà Lý Dục Thần vừa thể hiện ra cũng khiến trong lòng Trương Đạo Viễn sợ hãi, nếu nói không
phải ma công, ông ta cũng rất khó tin.
Nhưng lúc này, mặc dù có lệnh bài Long Hổ, ai dám tiến lên chứ?
Tiến lên rõ ràng là nộp mạng!
Có người hơi hối hận, vừa nãy không nên ở lại, góp vui cái gì chứ?
Đã có người định lén chuồn đi.
Có hai người đứng khá gần cổng viện, bèn lặng lẽ đến gần, vừa quay người định xông ra.
Cổng viện rõ ràng đang mở, nhưng hai người họ lại như đập vào cổng, ôi a một tiếng, bị bắn ngược trở lại, ngã mạnh xuống đất, mũi cũng bị đập vỡ.
Lại có người nhảy lên tường của sân viện, muốn nhảy qua tường bỏ chạy.
Nhưng trên tường dường như cũng có màn chẳn, họ cũng đụng phải vỡ đầu chảy máu, ngã xuống.
Có người hét lớn nói: “Thế này là sao? Trương đạo trưởng, là ông khởi động trận pháp bảo vệ Thiên Tinh Quan sao? Mau đóng lại đi!"
Trương Đạo Viễn tỏ vẻ mặt khổ sở nói quan nhỏ, đâu có trận pháp bảo vệ gì?”
hiên Tinh Quan là Lúc này mọi người mới xác định là Lý Dục Thần đang giở trò.
Nhưng xung quanh gió mát lồng lộng, cổng lớn mở rộng, bên trên tường viện còn có lá rơi xào xạc, đâu có màn chắn gì?
Lần này mọi người đều sợ hãi, nhìn sang Mao Khuê Sinh. Mao Khuê Sinh biết, mình phải ra tay rồi.
Ông vẫn luôn không hành động, là muốn xem rốt cuộc Lý Dục Thần có bao nhiêu thực lực.
Nhưng cho đến bây giờ, ông ta cũng không nhìn ra. Xem ra, phải dùng đến bản lĩnh trông nhà rồi!
Tay trái Mao Khuê Sinh giơ cao Long Hổ lệnh, lật tay phải, trên tay đã kẹp năm tờ lôi phù.
“Thiên sư Long Hổ ban cho tôi thần uy, trời giáng ngũ lôi, kẻ thuận theo tôi thì sống, kẻ phản nghịch lại tôi thì chết, tất cả như luật lệnh!”
Liền thấy năm tờ giấy bùa trong tay ông ta bay ra, thấp thoáng có điện quang lưu động, bay lên không trung, hư không sinh ra sấm sét.
Năm tờ bùa giấy mỗi tờ bẳn ra một tia sét, năm đường sét bắn lên lệnh bài Long Hổ màu đen.
Lệnh bài Long Hổ được điện quang quấn quanh, từng vòng liên tiếp, phóng ra hào quang chói mắt.
Trong hư không thấp thoáng truyền đến tiếng sấm.
Gió mạnh nổi lên, lật tung bay tà áo của Mao Khuê Sinh, dưới ánh điện quang chiếu xuống, đúng là giống như thiên thần giáng lâm.
Những người trong viện nhìn mà ngẩn người.
Đặc biệt là Trương Đạo Viễn, nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.
Ông ta cũng biết thuật ngũ lôi, nhưng ông ta sấm sét mà ông ta dùng lôi phù triệu hồi ra, cũng chỉ có thể cháy chút lửa.
Đâu có uy mãnh như vậy, nhìn mà sợ hãi.
“Giật chết Lý Dục Thần!”
“Thiêu cháy hẳn đi! Hóa thành tro!”
Mao Khuê Sinh tỏ vẻ mặt đắc ý, nhìn Lý Dục Thần, hô một tiếng: “Đi!”
Trên Long Hổ lệnh bắn ra một đường điện quang chói mắt, trực tiếp lao về Lý Dục Thần.