Lâm Thượng Nghĩa đứng lên, tức giận nhìn Trương Đạo Viễn, quát hỏi: “Trương đạo trưởng, tôi với ông không thù không oán, hôm nay tại sao đưa người đến, làm hại người trong tộc tôi?”
Trương Đạo Viễn cũng không ngờ sự việc lại trở nên thế này, ni ia chủ Lâm, ông hiểu lâm rồi, Chúng tôi không nhằm vào nhà họ Lâm, chỉ là phụng thiên sự lệnh, đến bắt ma đạo Lý Dục Thần. Nhưng quản gia Lâm không những không giao Lý Dục Thần ra, còn muốn ngăn cản chúng tôi, nên xảy ra xung đột. Chúng tôi cũng không muốn làm thương người khác, xin gia chủ lượng thứ”.
“Hừi Thế này là gọi là không muốn đánh thương người khác?”, Lâm Thượng Nghĩa chỉ vào người bị thương khắp đất.
Trương Đạo Viễn hơi hổ thẹn, nhưng lúc này không thể khuất phục, nếu không sẽ mất đi uy danh của Long Hổ Sơn, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này, bèn nói:
“Gia chủ Lâm, chúng tôi làm theo thiên sư lệnh bắt người, đã nói hết nước hết cái, các ông muốn ngăn cản, chỉ có thể coi là người cùng ma đạo. Nếu ông không phục, có thể đến phủ Thiên Sư cáo trạng”.
Lâm Thượng Nghĩa cười lạnh lùng nói: “Muốn đổ tội cho người khác, lo gì thiếu chứng cứ! Tôi muốn hỏi, Lý Dục Thần đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, mà các ông nói cậu ta là ma đạo?”
Trương Đạo Viễn nói: “Thiên sư ban lệnh, tự có lý của ông ấy”.
“Ha ha ha, hay cho câu tự có lý của ông ta!”, Lâm Thượng Nghĩa cười lớn: “Tòa án nhân gian xử án, còn phải có hồ sơ, còn phải thẩm vấn công khai, bắt người cũng phải có lệnh bắt, các ông thì hay rồi, một câu tự có lý, thì có thể vô pháp vô thiên sao? Ông trời trên cao, Long Hổ Sơn các ông còn có thể cao hơn trời sao? Phủ Thiên Sư còn lớn hơn pháp luật?”
Lâm Thượng Nghĩa nói hai câu này rất nghiêm trọng, cũng nói đến điểm chính. Trương Đạo Viễn không dám không đáp, cũng không
dám đáp bừa, liền nhìn sang Mao Khuê Sinh.
Mao Khuê Sinh tỏ vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng vấn đề này, ông ta cũng phải trả lời trực diện, nếu không truyền ra ngoài, phủ Thiên Sư lấy thế ép người, thì rất khó nghe.
“Được, tôi nói với ông, Lý Dục Thần tu luyện ma công, xông vào nhà họ Viên ở Tiền Đường, đánh thương Viên Thế Kiệt cháu của Viên Thọ Sơn. Viên Thọ Sơn đưa cháu trai đến Long Hổ Sơn xin chữa bệnh, chúng tôi đã kiểm tra rõ, Viên Thế Kiệt bị ma công đánh thương, tâm hồn tổn thương nặng, chứng cứ xác thực, vì vậy, phủ Thiên Sư mới phát thiên sư lệnh, muốn bắt Lý Dục Thần”.
Lâm Thượng Nghĩa nghe xong liền hỏi: “Lý Dục Thần đánh thương Viên Thế Kiệt, là đích thân vị đạo trưởng này nhìn thấy sao?”
Mao Khuê Sinh nói: “Đương nhiên không phải. Nếu tôi ở hiện trường, đâu thể dung túng hắn làm điều ác?”
“Vậy làm sao ông chắc chắn Viên Thế Kiệt bị thương là do Lý Dục Thần gây ra?”
“Việc này...", Mao Khuê Sinh nhất thời ngạc nhiên: Viên Thọ Sơn tận mắt nhìn thấy, chính miệng kể lại, trên dưới nhà họ Viên rất nhiều người có thể làm chứng!”
Lâm Thượng Nghĩa cười lớn: “Thật nực cười, nực cười! Đường đường phủ Thiên Sư, lại không phân đúng sai như vậy, lời của một phía nhà họ Viên, thì đã định tội người tai”
Mao Khuê Sinh nổi giận: “Ông dám phỉ báng thiên sư?”
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu, biết nói nhiều cũng vô ích, đám người này tự xưng là người trong chính đạo, một khi đã nhận định ai là ma đạo, thì khó mà tha cho, bèn nói:
“Tôi chỉ là một người bình thường, không dám phỉ báng thiên sư, nhưng tôi nghĩ thiên sư cũng không thể lớn hơn thiên đạo, chúng ta cũng phải tìm nơi nói lý. Các ông muốn bắt Lý Dục Thần, cậu ta không có nhà, đợi cậu †a quay về, đích thân tôi cùng cậu ta đến phủ Thiên Sư, nói rõ ràng với các ông, như vậy được rồi chứ?”
Trương Đạo Viễn định nói như vậy rất tốt, bỗng nghe phía sau có người nói: “Làm sao chúng tôi tin được ông? Chẳng may ông báo tin cho Lý Dục Thần, để cậu ta chạy thì sao?”
Người lên tiếng vẫn là ông lão mù lưng gù.
Trương Đạo Viễn cứ cảm thấy người này có vấn đề, nhưng lúc này không tiện hỏi, hơn nữa lão ta nói cũng không sai.
Lâm Thượng Nghĩa cười lạnh lùng nói: “Rất đơn giản, tôi đi cùng các ông, đến Thiên Tỉnh Quan, hay là phủ Thiên Sư, tùy các ông. Lý Dục Thần quay về, chắc chắn sẽ đi tìm tôi”.
Trương Đạo Viễn nhìn sang Mao Khuê Sinh, Mao Khuê Sinh gật đầu nói: “Được, vậy tin ông một lần, chúng. †a đến Thiên Tinh Quan đợi”.
Lâm Thượng Nghĩa nhìn những người bị thương dưới đất một cái, buồn than một tiếng, nói với vệ sĩ: “Các cậu đừng lo cho tôi, lập tức thông báo cho Thanh Thu, bảo về xử lý. Ngoài ra, thông báo cho cậu Lý, nói, tôi đến Thiên Tỉnh Quan làm khách, bảo cậu ta đừng lo lắng”.
Thực ra Lâm Thượng Nghĩa cũng không rõ rốt cuộc Lý Dục Thần có vấn đề hay không, chẳng may sử dụng ma công gì thật, bị phủ Thiên Sư năm đằng chuôi, sợ rằng sẽ rắc rối.
Cho nên trong lời nói của ông cụ có dụng ý, bảo rằng đừng lo lắng, nghĩa là bảo Lý Dục Thần thấy không ổn thì bỏ chạy, một ông lão phàm trần như ông cụ, phủ Thiên Sư cũng sẽ không làm gì ông cụ.
Dặn dò xong, Lâm Thượng Nghĩa liền cùng Trương Đạo Viễn và Mao Khuê Sinh đến Thiên Tinh Quan.
Lý Dục Thần rời khỏi Long Hổ Sơn, vốn đi thẳng về thành phố Hoà, lúc qua đường trên không trung thành phố Mai, bỗng nhìn xuống nước sông Phúc Xuân cuồn cuộn, thấp thoáng có tiếng rồng gầm.
Liần giáng xuống kim quang, đáp xuống bên sông. Thì ra là Nghiêm Cẩn đang luyện công bên sông.
Chỉ thấy trong tay Nghiêm Cẩn cầm một cây bút, thân bút trắng tinh lóng lánh như ngọc.
Lý Dục Thần cười nói: “Cũng may tôi về xem xem, đâu có ai luyện công như cậu!”
Nghiêm Cẩn khó hiểu nói: “Em luyện sai rồi ư?”
“Sai thì không sai, chỉ là tiếng động quá lớn”, Lý DụcThần nói: “Cậu có biết dân gian có một câu, là tiền tài không lộ ra ngoài không?”