Nói xong liền đi ra ngoài.
“Muốn đi, đâu có dễ như vậy!”, vị đạo sĩ ở giữa lớn tiếng quát: “Bày trận!”
Năm đạo sĩ vốn đã đứng bao vây xung quanh Lý Dục Thần theo phương vị ngũ hành.
Lúc này nhận được lệnh, bèn lập tức cất bộ pháp bát quái, lấy ra pháp khí, bày ngũ lôi trận.
Chỉ thấy trong tay họ có thêm rất nhiều bùa màu vàng, từng lá bùa liên tiếp mở ra, lơ lửng trong không trung.
Những lá bùa này hình thành một hình thái cực lập thể, xoay chuyển trong không trung theo thân hình của năm lão đạo sĩ.
Lý Dục Thần cũng không vội, chỉ đứng ở đó nhìn.
Vị đạo sĩ dẫn đầu vẫn ở bên ngoài, dường như không liên quan đến ngũ lôi trận. Nhưng trong tay ông ta có thêm một mặt gương đồng bát quái, một mặt của mặt gương sáng bóng, mặt còn lại được đúc hình bát quái hậu thiên.
“Trừ ma bảo vệ đạo, là bổn phận của đệ tử Chính Nhất, hôm nay, chúng tôi ở phủ đệ thiên sư, mời ngũ lôi hạ phàm, giết ma đầu này, trời đất chứng giám!”
Ông ta chĩa thẳng mặt gương vào ngũ lôi trận, phóng ra một đường kim quang.
Kim quang đánh trúng một lá bùa trong đó, lá bùa đó cũng phát ra kim quang, tỏa ra, đánh trúng lá bùa bên cạnh, lá bùa bị đánh trúng lại tỏa bắn ra kim quang.
'Từng đường kim quang truyền giữa các lá bùa.
Chú văn trên lá bùa sáng lên.
Cả không gian, lại chằng chịt chỉ chít vô số chú văn kim quang sáng lên.
Từng tia sét nhỏ dày đặc vụt lóe trong các chú văn.
Sau đó, những tia sét càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, càng lúc càng thô to.
Chỉ lát sau, đã biến thành một tấm lưới điện.
“Lý Dục Thần, giao kiếm Thiên Sư ra, quỳ trước mặt thiên sư hối lỗi, hủy ma công, thì tha cho cậu một con đường sống. Nếu không, dưới ngũ lôi chính pháp, cậu sẽ tan thành mây khói!”
Giọng của đạo sĩ uy nghiêm nghiêm khắc.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Vừa hay lĩnh giáo đại trận ngũ lôi của phái Chính Nhất”.
“Ngu muội cố chấp!”, đạo sĩ nổi giận, quát lớn: “Thiên sư chính pháp, sấm đâu!”
Trong ngũ lôi trận bỗng lóe lên kim quang, tất cả lá bùa lơ lửng trong không trung ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số tia sét cường mạnh, tấn công về hướng Lý Dục Thần.
'Tia sét đan xen quấn lên người Lý Dục Thần, càng lúc càng sáng, dần dần chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mờ của Lý Dục Thần, giống như bọc một lớp kén vàng nửa trong suốt dày chắc.
Đạo sĩ thu lại gương đồng, thở dài một hơi.
Đúng lúc đó, bỗng nghe thấy giọng của Lý Dục Thần trong kim quang vang lên: “Trận pháp ngũ lôi, cũng chỉ
vậy mà thôi!”
Âm ầm một tiếng nổ vang, kén vàng nứt ra, kim quang vạn đạo phát ra.
Các đạo sĩ kinh hồn bạt vía.
Những lôi phù Chính Nhất này, bọn họ đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới luyện chế được ra.
Mỗi một lá bùa đều có uy lực to lớn.
Mười mấy lôi phù hợp lại với nhau, bố trí thành trận pháp, mới có đại trận ngũ lôi này.
Làm sao có thể, bị một thanh niên trẻ phá được dễ dàng như vậy?
Từng tia sét bắn đến.
Trong không gian nhỏ hẹp như vậy, họ vốn không có cách nào né tránh.
Với công lực của họ, bị bất kỳ tia sét nào đánh trúng thì đều quá sức với họ, huống hồ là nhiều tia sét như vậy.
'Trong lòng lão đạo sĩ đều cảm thấy, hôm nay mình khó thoát khỏi kiếp nạn, sơ rằng sẽ phải tan thành tro bụi.
Cũng may các đường tia sét bay đều bay qua bên cạnh họ, dường như là biết đường, không có tia nào đập trúng vào họ.
Hàng vạn tia sét dày đặc tràn ngập cả trung đường.
Lý Dục Thần hiện thân từ trong kim quang, không những không tổn hại, ngược lại dưới ánh chiếu của kim quang, càng có phong thái hơn.
Anh chậm rãi giơ kiếm Thiên Sư lên, nói: “Thu lại!”
Hàng vạn đường điện quang, ầm ầm thu lại, dường như cùng lúc bay về phía kiếm Thiên Sư, toàn bộ được kiếm Thiên Sư hấp thụ.
Lý Dục Thần thu lại kiếm, nói: “Đã không tin, mà còn vô lễ như vậy, thì cũng không cần trả kiếm nữa. Nếu muốn sống, thì bảo thiên sư tự đến thành phố Hòa tìm tôi!”
Nói xong, lấy thiên sư lệnh, chiếu trong trung đường,
để lại ấn ký thiên đô, rồi cất bước ra khỏi trung đường, hóa thành một đường kim quang, bay vút lên trời.
Trong trung đường rộng lớn, lại bình thường như cũ.
Chỉ có đám đạo sĩ đó, người nào cũng ngây ra như: khúc gỗ.
Trần Thọ Đình ngẩn người nhìn về hướng Lý Dục 'Thần biến mất, trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Một đạo sĩ bên cạnh cũng nghi hoặc nói: “Sư huynh, kẻ này thực sự là ma ư?”
Trân Thọ Đình lắc đầu nói: “Một kiếm phá ngũ lôi! Cậu ta muốn giết người, sợ rằng chúng ta không ai thoát được”.
“Đúng thế!", một đạo sĩ lớn tuổi khác nói: “Thiên sư còn đang bế quan, trừ phi khởi động đại trận Long Hổ hộ sơn, nếu không phủ Thiên Sư không ai có thể ngăn được cậu ta”.
“Nói như vậy, cậu ta không phải là ma đạo?” “Trên người cậu ta không có ma khí, trước đó tôi còn nghĩ cậu ta che giấu rất tốt, bây giờ xem ra, có lẽ chúng ta hiểu lầm rồi”.
“Là ông cháu nhà họ Viên lừa người, đáng ghét!”, đạo sĩ trẻ tuổi nhất tức giận nói.
“Cũng không thể dễ dàng đoán định, mặc dù không phải là ma, kiếm Thiên Sư ở trong tay cậu ta, chắc chắn có quan hệ với tên phản nghịch Lâm Tiêu. Tôi thấy cậu ta cũng không phải chính đạo”.
Trần Thọ Đình nói: “Kiếm Thiên Sư là chí bảo thiên sư, tượng trưng cho nhiều đời thiên sư, mất tích nhiều năm, thiên sư vẫn luôn cảm thấy có lỗi với tổ sư các đời. Nay nó đã xuất hiện, nếu không tìm về, sau này chúng ta có mặt mũi nào đi gặp tổ tiên? Huống hồ, mấy ngày trước có đạo hữu nước ngoài đến truyền tin, nói gần đây dị giáo nước ngoài nổi loạn, có giáo phái đang liên hiệp thế lực các phương, phản đồ gây bất lợi với Hoa Hạ. Tôi ngầm có dự cảm, thiên hạ thái bình đã lâu, yêu ma ngoại đạo sắp xuất hiện, chính là lúc chúng ta nên ra tay!”
Các đạo sĩ đều gật đầu.
Họ bèn cùng đến Chính Nhất quan trên núi, quỳ bái Chính Nhất Phong từ xa, gõ chuông tiên, khấu đầu bên ngoài phòng phương trượng.