Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 368




 

Chương 368

Lý Dục Thần không trả lời.

Anh nhận ra có một điều hơi kỳ lạ.

Hồ Tu Nhất nói Hồ Vân Thiên đã qua đời vào hai mươi năm trước chứ không phải là mất tích, thoạt trông ông ta vô cùng chắc chắn với việc Hồ Vân Thiên đã chết.

Chứ không thì với địa vị của Hồ Vân Thiên tại nhà họ Hồ, nếu chỉ là mất tích thôi thì cho dù đã hai mươi năm trôi qua, Hồ Tu Nhất là người bề dưới cũng không nên thốt chữ “mất” đó ra rồi.

Theo lời của Bạch Kinh Kinh, quả thật Hồ Vân Thiên đã chết cách đây hai mươi năm.

Nhưng lúc ấy Hồ Vân Thiên ở ẩn tại thành phố Hòa rất lâu, thi thể lại chìm dưới đáy giếng suốt bao nhiêu năm trời như vậy mà từ đầu đến cuối không hề bị ai phát hiện, có vẻ người của nhà họ Hồ không biết ông ta chết ở Ngô Đồng Cư.

Như vậy, vì sao Hồ Tu Nhất lại dám khẳng định Hồ Vân Thiên đã qua đời?

Điều mà Lý Dục Thần nghĩ đến đầu tiên là sự tranh chấp trong nội bộ gia tộc.

Nhưng rồi anh lại thấy điều đó bất khả thi.

Giả sư Hồ Vân Thiên bị người trong nhà họ Hồ hại chết thì không thể nào bỏ mặc thi thể của ông ta chìm dưới đáy giếng mà không thèm ngó ngàng gì được, lại càng không để Ngô Đồng Cư rơi vào tay người ngoài.

Nhưng nếu như không phải chết do lục đục nội bộ, người nhà họ Hồ lại biết Hồ Vân Thiên thì tại sao nhiều năm qua lại không ráo riết điều tra?

Bạch Kinh Kinh nói mình chưa từng gặp người nhà Hồ Vân Thiên bao giờ, thậm chí Bạch Kinh Kinh cũng hoàn toàn không biết nhà họ Hồ của Tiền Đường. Thoạt trông khi còn sống, Hồ Vân Thiên chưa từng qua lại với người của nhà họ Hồ, cũng không nhắc đến nhà họ Hồ với Bạch Kinh Kinh.

Tất cả mọi chuyện đều quá khác thường.

Đương nhiên, cũng có thể là do Lý Dục Thần suy nghĩ nhiều mà thôi.

Hồ Tu Nhất cười khẩy: “Cậu thanh niên này, đừng có mượn quan hệ lung tung thế chứ, giữa người với người thì phải trung thực, giữ chữ tín mới được”.

Lý Dục Thần không phản bác lại lời nói của ông ta.

Bởi vì anh chẳng hề quan tâm hình tượng của mình ra sao trong mắt đối phương.

“Phó tổng giám đốc Hồ, tôi biết hoàng tinh là bảo vật gia truyền của các ông nên lúc nãy tôi cũng nói rồi đấy, chúng ta có thể trao đổi cho dù bất cứ điều kiện gì”.

Hồ Tu Nhất bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, anh ta phất tay: “Không trao đổi gì hết! Tôi nói rồi, cho dù cậu giàu có cách mấy thì chúng tôi cũng không bán thứ này đâu”.

“Vậy nếu như tôi đổi bằng thứ khác thì sao?”, Lý Dục Thần nói.

“Đổi? Cậu thì lấy được thứ gì để đổi?”

“Nói cách khác, đổi thì được, đúng không?”

Hồ Tu Nhất hơi sửng sốt, mặt có phần đỏ bừng lên.

Đáng lẽ ra hồi nãy ông ta không nên buột miệng thốt ra mà chẳng nghĩ ngợi gì như vậy. Câu này có khác nào đốp lại lý do gì mà phải mở hội nghị gia tộc mới được mà ông ta đã nói trước đó đâu?

“Cậu cứ nói cậu có thể đổi bằng thứ gì đi, nhân sâm ngàn năm? Hay là xác rùa đen mười ngàn năm?”

“Y thuật”.