“Lý Dục Thần hả?”, Từ Hiểu Bắc sửng sốt: “Mày: chính là cái thằng...”
“Đúng vậy, tôi chính là tên nhặt đồng nát, là tên chạn vương kia đớ”, Lý Dục Thần cười nói.
Anh thẳng thắn thừa nhận như thế lại khiến Từ Hiểu Bắc không biết nên làm gì.
“Mày muốn làm gì?”
“Không có gì, chẳng phải anh muốn có người uống một ly rượu với mình hay sao, giờ tôi đến tiếp anh”.
“Hừ, mày à?”, Từ Hiểu Bắc hỏi lại: “Đủ tư cách không?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, anh không đủ tư cách. Nhưng mà hôm nay tôi mở ngoại lệ, coi như ban cho anh cơ hội uống rượu với tôi, chỉ không biết anh có dám hay không thôi”.
“Mày nói cái gì?”
Từ Hiểu Bắc nghe không hiểu câu nào của Lý Dục 'Thần cả, tên nhãi này có phải bị điên rồi không thế?
Người xung quanh đều cười cợt.
“Chậc, đây là ăn bám đến nỗi não úng nước phải không?”
“Không đúng, chắc là nhặt đồng nát nhiều quá nên đầu óc bị ô nhiễm rồi!”
*Ê, cậu Từ bảo là anh không đủ tư cách chứ không phải cậu Từ không đủ tư cách, anh hiểu nhầm rồi”, có người cảm thấy đầu óc Lý Dục Thần có vấn đề nên cố tình nhắc nhở.
“Tôi không nhầm”, Lý Dục Thần còn chân thành trả lời lại.
Anh chân thành như vậy lại khiến người ta càng thêm chắc chắn anh bị điên rồi.
Cả người Chung Thần nhếch nhác, mắt lóe lên tia ác độc, cười bảo: “Anh Lý à, anh là con rể nhà họ Lâm, còn đây là cậu chủ của nhà họ Từ, đây không phải là câu đối mà nó cũng không phải vế đối đúng”.
“Chủ tịch Chung à, câu nói cao siêu như vậy người †a nghe không hiểu đâu!”
“Đúng thế, giải thích cho một thằng ngu làm gì”.
Mọi người đều cười ồ lên, nhưng Từ Hiểu Bắc cười không nổi.
Gã chẳng có ân oán hận thù gì với Lâm Mộng Khanh hay học sinh Nam Giang cả, hôm nay tới đây hơn thua chỉ vì sĩ diện mà thôi.
Bây giờ chuyện đã thành như thế, gã còn bị một thằng điên chế nhạo, mặc kệ Lý Dục Thần điên thật hay giả điên thì lần này mặt mũi của gã cũng mất hết rồi.
Người Nam Giang có thể cười nhưng gã không thể cười.
“Được, tao không đủ tư cách à, vậy để tao cho mày. biết cái gì gọi là tư cách”, Từ Hiểu Bắc quay đầu lại, nói với bảo vệ đứng sau gã cách đó không xa: “Đánh thằng kia nhừ tử cho tôi”.
Bảo vệ hơi chần chừ bèn thì thầm vài câu bên tai Từ Hiểu Bắc.
Từ Hiểu Bắc lắc đầu nói: “Không được, hôm nay ở đây phải có người chết”.
Vừa dứt lời, cả không gian lặng tăm ngay tức khắc.
Rốt cuộc mọi người đã phát hiện chơi quá trớn rồi.
Cậu Từ ở Giang Đông muốn giết người.
Nghe vậy mấy tên nhà giàu hai đời cười hết nổi nữa
Từ Hiểu Bắc phải lấy lại mặt mũi cho người Giang Đông, nếu bọn họ trơ mắt nhìn Từ Hiểu Bắc giết người ở đây thì người Nam Giang còn giấu mặt vào đâu nữa.
Dẫu thế nào chăng nữa, Lâm Mộng Đình vẫn là người đại diện cho con em quyền quý ở Nam Giang.
Bất luận có bao nhiêu người ghen tị vì nhan sắc của cô hay vì nhà họ Viên mà đối đầu với nhà họ Lâm thì đó đều là mâu thuẫn nội bộ.
Còn Từ Hiểu Bắc lại không phải là người Nam Giang.
Nhưng liệu có ai dám đứng ra ngăn cản Từ Hiểu Bắc chứ?
Không có một học sinh nào đến từ ba nhà Tiền, Cao, Viên ở đây cả.
Chỉ có mỗi Chung Thần nhưng lòng lại vô cùng hân hoan.
Nhiệm vụ mà Viên Thế Kiệt giao cho anh ta đã hoàn thành lâu rồi. Nhưng nếu Từ Hiểu Bắc tức giận giết Lý
Dục Thần thì đó đúng là ngoài mong đợi.
Cuối cùng bảo vệ vẫn bước ra, tiến lên hai bước, đứng trước mặt Lý Dục Thần.
Người nọ là cao thủ Ám Kình.
Lý Dục Thần liếc mắt là nhận ra ngay.
Xem ra Từ Thông rất bảo bọc thằng con trai bảo bối này, đi học còn phải cử một tên bảo vệ thực lực Ám Kình đi theo sát.
Nhưng nhờ vậy cũng có thể thấy được thực lực của Từ Thông, quả không hổ danh mãnh hổ của Giang Đông.
Đúng lúc đó, cửa phòng Vọng Hồ mở ra.
Quan Nhã Lệ dẫn người tiến vào.
“Ai bảo hôm nay phải có người chết hả?” “Bà chủ Quan!"
“Tổng giám đốc Quan!”
“Chị Nhã Lệt”
Có kha khá tên nhà giàu hai đời quen biết Quan Nhã Lệ lên chào hỏi. Chung Thần thì thầm bên tai Từ Hiểu Bắc vài câu.
Từ Hiểu Bắc đứng lên, chuẩn bị đi chào hỏi với Quan Nhã Lệ.
Mọi người đều tự động tránh ra nhường đường.
Có Quan Nhã Lệ ra mặt khiến mọi người đều cảm thấy chuyện hôm nay có thể kết thúc trong hòa bình.
Hắn Từ Hiểu Bắc sẽ nể mặt nhà họ Quan ở thành phố Âu.
Nhưng tình cờ Quan Nhã Lệ xuất hiện cho gã một bậc thang đi xuống, chỉ cần nói vài câu hợp lý với Quan Nhã Lệ là gã có thể thuận theo bậc thang thoát thân rồi.
Thế nhưng điều khiến mọi người bất ngờ ấy là Quan Nhã Lệ không chào hỏi Từ Hiểu Bắc trước, mà bước tới chỗ Lý Dục Thần, kinh ngạc dùng giọng điệu kính cẩn gọi: “Cậu Lý!”
Cái gì?