Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 307: Còn non lắm




 

Người ta có câu hổ xuống đồng bằng bị chó trêu, Từ Hiểu Bắc là hổ xuống đồng bằng, nhưng Chung Thần cũng không dám nói mình là chó. Với thực lực của nhà họ Từ, muốn bóp chết anh ta là chuyện dễ như bóp chết con kiến.

“Cảm ơn chủ tịch Chung đã chiêu đãi”, Từ Hiểu Bắc khách sao nói: “Chủ tịch Chung có lòng rồi!”

Chung Thần nói: “Cậu Từ, tuy hôm nay tôi là người chủ trì, nhưng ý tưởng lại là của người khác”.

“Ồ? Không biết là người nào, không kính một ly rượu thì có vẻ Từ Hiểu Bắc tôi quá thất lễ rồi", Từ Hiểu Bắc cầm ly rượu tìm kiếm trng đám đông.

“Là cậu ấm nhà họ Viên ở Tiền Đường, Viên Thế Kiệt. Hôm nay anh ấy đãi, tiết mục cũng do anh ấy sắp xếp, nhưng mà anh ấy không phải sinh viên đại học Nam Giang nên không tiện tham gia họp mặt chào mừng tân sinh viên, không có tới. Anh Viên bảo tôi thay mặt anh ấy. xin lỗi cậu, nói hôm khác sẽ mời cậu uống rượu sau”.

Từ Hiểu Bắc thoáng lặng người, rồi lại nói: “Sao lại nói thế, phải là tôi xin lỗi mới đúng. Anh nói với anh Viên, hôm khác tôi sẽ đến nhà thăm hỏi”.

“Được".

Chung Thần giơ ly rượu lên, mỉm cười, nhiệm vụ thứ nhất của đêm nay đã hoàn thành. 

Không biết bên Dương Hàm Nguyệt thế nào rồi.

Anh ta bảo Dương Hàm Nguyệt giới thiệu Đinh Hương cho tên Tom người nước ngoài kia. Với bản tính háo sắc của thằng đó, chắc chắn sẽ thèm nhỏ dãi dài ba mét, tuyệt đối không chịu buông tha cho con bé.

Nhưng Chung Thần lại phát hiện, anh ta bỗng mất liên lạc với Dương Hàm Nguyệt.

Anh ta có chút lo lắng, đừng có nói là tên người nước ngoài đó muốn được đằng chân lên đằng đầu, chơi cả Dương Hàm Nguyệt nhé?

Ngẫm lại thấy chắc là không tới nỗi, anh ta là chủ tịch hội sinh viên, cũng có quen biết với Tom, tuy là quan niệm về quan hệ bạn bè với người phương Tây rất mỏng manh, nhưng anh ta mà muốn lăn lộn ở đại học Nam Giang thì không thể vươn tay tới Dương Hàm Nguyệt.

“Chủ tịch Chung, tất cả cậu ấm cô chiêu của đại học Nam Giang chúng ta đều đến đây đông đủ hả?”, Từ Hiểu Bắc hỏi.

Người như Từ Hiểu Bắc, đến Tiền Đường này ngoài việc học ra, còn phải làm quen thêm những cậu ấm cô chiêu ở Tiền Đường, cùng với thể giới ngầm nơi này.

“Cũng gần đủ, vài người có việc thật sự không thể tới được”.

Nói xong lại suy nghĩ một lát, dường như có vẻ khó xử. 

Từ Hiểu Bắc đã nhận ra, nói: “Chủ tịch Chung, có chuyện gì anh không ngại thì cứ nói thẳng”.

Chung Thần nói: “Có một người vốn nhất định sẽ tới, cô ấy là hoa khôi trường ta, dù là nhan sắc hay khả năng, nhân khí hay gia thế đều đứng đầu trong trường, chỉ là..."

“Ai?", Từ Hiểu Bắc lập tức cảm thấy hứng thú.

“Cô cả nhà họ Lâm ở thành phố Hòa, Lâm Mộng Đình, cô ấy nhập học năm ngoái, bây giờ đang học năm hai”.

“Nhà họ Lâm thành phố Hòa, chính là nhà họ Lâm đang đánh nhau với nhà họ Viên nghiêng trời lệch đất đấy hả?”

“Đúng vậy”.

Từ Hiểu Bắc gật đầu, hỏi: “Lúc nãy anh vừa mới nói là có vấn đề gì ấy nhỉ?”

Chung Thần nói: “Cậu Từ, cậu nghĩ tốt cho người ta quá rồi. Cậu ấm nhà họ Viên làm việc kín tiếng, anh ấy sắp xếp nhiều thứ như vậy, nhưng ngoài tôi ra thì không ai biết. Lâm Mộng Đình không đến thì thôi đi, còn ăn nói thiếu lễ đội”

“Ăn nói thiếu lễ độ?”, Từ Hiểu Bắc nhíu mày: “Ăn nói thế nào mà thiếu lễ độ?”

Chung Thần do dự nói: “Cô ta nói, chỉ là công tử bột ở Giang Đông thôi mà, đến Nam Giang thì rồng cũng phải ngồi xuống mà là hổ cũng phải nằm, trong mắt người khác thì là cậu Từ nhưng trong mắt cô ta cũng chỉ là đàn em trong trường thôi”.

Chung Thần nói xong thì lén nhìn Từ Hiểu Bắc. Thấy Từ Hiểu Bắc tối sâm mặt xuống thì thầm nghĩ đúng là còn non lắm.