Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 301: Đến nhà thờ




Lý Dục Thần lại hỏi: “Đinh Hương đang ở đâu?”

Đau đớn dữ dội khiến Thomson mất đi lý trí, tất cả tín ngưỡng đều sụp đổ vào khoảnh khắc đó.

Mặt trời và thánh điện xa xôi như vậy, anh ta chỉ muốn sống.

“Tôi nói...” 'Thomson nhìn thập tự giá trong tay lần cuối.

Nhưng lúc này, sâu trong linh hồn anh ta đột nhiên vang lên một giọng nói:

“Mày là kẻ phản bội!"

Thomson lập tức ngẩn người ở đó, giọng nói đó thâm trâm như vậy, vang khắp trong thế giới bóng tối.

Dường như anh ta nhìn thấy cảnh vào ngày nhập hội, người chủ trì dùng dao nhọn kề lên cổ họng của anh ta, ép hỏi tung tích của thánh vật.

“Mày là kẻ phản bội! Thần sẽ trừng phạt mày!”

Ở chỗ giữa đôi lông mày của Thomson đột nhiên xuất hiện một cây thập tự giá lóe sáng.

Hào quang của thập tự giá càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc nuốt chửng cơ thể của anh ta như mặt trời.

Thomson mở to con mắt, rồi lại không nhìn thấy ánh sáng nữa.

Anh ta ngã ngửa về sau, thập tự giá trong tay rơi xuống đất.

Lý Dục Thần vội vàng tiến lên một bước, đỡ cái đầu 'Thomson lên, phát hiện anh ta đã chết.

Chết vô cùng sạch sẽ, dứt khoát, không thể cứu vấn.

Lý Dục Thần cũng phải cau mày, nhặt thập tự giá dưới đất lên, nghiên cứu thật kỹ.

Thomson chết bởi một loại thần chú.

Đáng sợ là, loại thần chú này, cấy sâu vào nội tâm anh ta, cùng với tín ngưỡng của anh ta.

Chỉ cần tín ngưỡng còn, thần chú sẽ ẩn mình, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta.

Một khi tín ngưỡng sập đổ, ví dụ, bắt anh ta phản bội giáo hội, bắt anh ta nói ra bí mật, lúc này, thần chú sẽ được kích hoạt, giết chết kẻ này.

Cấy loại thần chú này cần quá trình lặp lại nhiều lần, cho nên chỉ có giáo đồ nòng cốt của giáo phái thần bí mới sử dụng.

'Thái Dương Thánh Giáo này, lần đầu vào Hoa Hạ, hiển nhiên thần lực của kẻ trước mắt cũng vô cùng sơ cấp. 

Rất có khả năng, mỗi một giáo đồ của họ đều bị cấy loại thần chú linh hồn này.

Hoặc là tin ta, hoặc là chết. Đây là một giáo phái tà ác từ đầu đến chân.

Bây giờ Lý Dục Thần vô cùng lo lắng cho Đinh Hương.

Nhưng bây giờ gã ngoại quốc này đã chết, còn ai biết Đinh Hương ở đâu đây?

Manh mối duy nhất chính là thập tự giá này.

Lúc này, anh nghe thấy một giọng nói phía sau: “Tôi biết cô ta đang ở đâu?”

Lý Dục Thần quay đầu, nhìn thấy cô gái hôn mê dưới đất đã tỉnh lại.

'Trong mắt Dương Hàm Nguyệt tràn đầy vẻ kinh sợ, không phải sợ Lý Dục Thần, mà là sợ Thomson đã chết.

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, Thomson sẽ giết cô ta.

Cũng may trình độ ma pháp của Thomson còn thấp, Dương Hàm Nguyệt hôn mê không sâu lắm.

Thậm chí cô ta còn nghe thấy những lời của 'Thomson nói với cô †a. 

Ma pháp khiến cô ta hôn mê mất đi thần lực cùng với cái chết của Thomson, Dương Hàm Nguyệt tỉnh lại trong hoảng sợ.

Cô ta nói hết tất cả mọi việc xảy ra với Lý Dục Thần.

“Có lẽ cô ta bị đưa đến nhà thờ Tân Nhật, linh mục Peter làm việc ở đó, ba cô gái khác cũng bị đưa đến đớ”.

“Đưa tôi đi”, Lý Dục Thần nói.

Dương Hàm Nguyệt mặc xong quần áo, đưa Lý Dục Thần rời khỏi phòng của Thomson.

Nhà thờ cách không xa lắm, đi bộ khoảng mười phút là tới.

Nhà thờ không lớn, chỉ là một tòa nhà hai tầng.

Dương Hàm Nguyệt nói với anh, nơi này vốn là một

ngôi nhà dân kiểu cũ, nửa năm trước mới được cải tạo thành nhà thờ.

Peter là linh mục của nhà thờ, cũng là nhân viên thần chức duy nhất.

Cổng lớn của nhà thờ khóa chặt, chỉ có cửa ngách được mở.

Họ đi vào từ cửa ngách, tiến vào trong sảnh, bên trong có mấy hàng ghế, trên bục cao phía trước là một cây thập tự giá. 

Khác với thập tự giá bình thường là, trên thập tự giá này không có chúa .Jesu chịu nạn, mà trên vị trí giao nhau của chữ thập có một vòng tròn giống như mặt trời tỏa ánh sáng, trên đỉnh của thập tự giá lại có một con mắt biết tuốt, nhìn thẳng xuống chỗ ngồi phía dưới.

Có gần mười người ngồi trên ghế, yên lặng lắng nghe một người trông như một vị linh mục đứng trên bục giảng kinh, đang giảng giải câu chuyện kinh thánh.

Dương Hàm Nguyệt nhỏ tiếng với với Lý Dục Thần, người giảng kinh đó chính là Peter.

Peter nhìn thấy họ đi vào, không bị ảnh hưởng, tiếp tục dùng tiếng trung dở tệ của ông †a giảng giải kinh điển.

Lý Dục Thần đi về phía ông ta theo lối đi chính giữa.

Cuối cùng Peter nhìn sang bọn họ: “Hai vị, nếu nghe kinh thì mời tìm một chỗ ngồi, nếu sám hối, phải đợi giảng kinh kết thúc, hơn nữa phải hẹn trước”.

Nhưng, đôi mắt của Peter nhìn sang Dương Hàm Nguyệt.


Peter khẽ gật đầu, nói với những người đang ngồi: “Các vị, hôm nay kết thúc tại đây”.

Rồi lại nói với Lý Dục Thần và Dương Hàm Nguyệt: “Hai người đi theo tôi”.