Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 292: Món của của thần mặt trời




Dương Hàm Nguyệt nói: “Cảm ơn cái gì, mọi người đều là bạn học, tôi chỉ học hơn cô một khóa thôi. Hơn nữa, tôi và Mộng Đình là bạn tốt, cô là bạn của Mộng Đình, chính là bạn của tôi. Cô gọi tôi một tiếng chị, thì sau này chúng ta là chị em rồi”.

Đinh Hương vốn không có lòng đề phòng gì, nghe Dương Hàm Nguyệt nói như vậy, hoàn toàn yên tâm.

Họ bèn cùng Tom rời đi.

Sau khi từ tòa nhà đi ra, Đinh Hương mới biết, nơi này là ký túc xá của lưu học sinh, điều kiện tốt hơn nhiều so với ký túc bình thường.

Tom dẫn bọn họ rời khỏi từ cổng phía bắc của trường học.

Đinh Hương thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Khoa điều trị không ở trong trường sao?”

Tom nói: “Ồ, chúng tôi có trung tâm điều trị tâm lý, vừa xây dựng, ở ngay phía sau trường. Bạn học Dương cũng biết”.

Dương Hàm Nguyệt nói: “Đúng thế, tôi biết, tôi còn qua đó rồi cơ. Giáo sư Trương cũng làm việc ở đó”.

Đinh Hương không hỏi nhiều nữa, đi theo họ vào trong một dãy nhà của tiểu khu.

Nơi này bài trí rất kỳ lạ, trang trí đều là phong cách Bắc Âu đơn giản, nhưng đồ nội thất bên trong lại là phong cách cổ điển kiểu Âu, một số đồ trang trí lại mang hương sắc tông giáo rõ ràng.

Đinh Hương vừa đi vào, đã có cảm giác khó chịu, cứ cảm thấy trong căn phòng này có mùi kỳ lạ.

Tom dẫn cô ấy vào một căn phòng, bảo cô ấy ngồi xuống ghế.

Sau đó tháo thập tự giá mặt trời từ trên cổ xuống đung đưa trước mắt Đinh Hương.

“Thả lòng, hít thở sâu, thả lỏng...”

Tom đung đưa thập tự giá, không ngừng dùng lời nói dẫn dắt.

Bỗng nhiên, Đinh Hương nhìn thấy mặt trời trên thập tự giá sáng lên.

Ý chí của cô ấy mất đi phương hướng trong ngọn lửa sáng rực.

Cô ấy nghe thấy một giọng nói: “Phong thái của cô từ bóng tối dâng lên, ánh hào quang trải khắp bầu trời, nghênh đón ngọn lửa của cô, cả thế gian

tràn ngập niềm vui...”

Âm thanh nói vừa hỗn loạn vừa nhịp nhàng, dường như rất nhiều người đang đồng thanh hát ca.

“Cô khiến sao sáng tắt lụi, cô khiến đại địa tươi sáng, cô là chúa của chúng thần, nghênh đón ngọn lửa của cô, chúng

†a đi về vĩnh...”

Trong lời ca và tiếng khen ngợi, ý chí của Định Hương dần chìm vào mê man.

Đúng lúc này, bùa hộ thân trước ngực cô ấy phóng ra một dòng chảy ấm áp, bảo vệ tim mạch của cô ấy, khiến ý chí dần

mê man của cô ấy giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.

Tom ngạc nhiên nhìn cô ấy, tay phải cầm thập tự giá, lại gần Đinh Hương.

Ngọn lửa của mặt trời trở nên mãnh liệt. Lời ca đẹp đế cũng càng sáng vang.

Bùa hộ thân bỗng băn ra một hư quang vô hình, xông về phía mặt trời.

Ngọn lửa của mặt trời lập tức dập tắt.

Đinh Hương lập tức tỉnh táo, cô ấy ý thức được, đây không phải là thôi miên bình thường.

Cô ấy giãy dụa đứng lên, muốn phá cửa lao ra ngoài.

Vừa chạy đến bên cửa, thì một chưởng đập vào sau đầu, ngất xỉu.

Tom đặt Đinh Hương lên trên ghế, tháo bùa hộ thân của cô ấy ra, ngắm thật kỹ.

Dương Hàm Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”

Tom tỏ vẻ nghiêm trọng, bỗng bật cười, ôm lấy vòng eo của Dương Hàm Nguyệt, hôn một cái lên má cô ta, nói:

“Đây là pháp khí của người tu hành phương Đông sử dụng, có sức mạnh thần bí. Không ngờ, cô gái xinh đẹp này, lại có quan hệ với các môn phái tu hành thần bí. Tốt quá rồi, Dương, thành tích lần này của em vô cùng xuất sắc, linh mục sẽ rất vui”.

“Thật không?”, Dương Hàm Nguyệt hơi kích động. “Đương nhiên là thật rồi. Em đã được thần chọn, ở vùng đất phương Đông ánh hào quang của mặt trời chiếu rọi, em sẽ

trở thành thiên sứ thực sự”.

Tom nói xong đẩy mạnh Dương Hàm Nguyệt ngã lên sofa ở bên cạnh.

“Dương, thiên sứ của anh, bây giờ để chúng ta tận hưởng niềm vui bay lên thiên đường đi...”