“Tôi không chắc chẳn chữa khỏi bệnh của ông cụ, vì phải khám bệnh mới có thể kê đơn. Nhưng các ông làm sao biết được bệnh của người ta chỉ có côn luân thảo có thể cứu được? Làm sao lại trùng hợp như vậy, trong tay ông lại có côn luân thảo?”
Một câu của anh hình như đã đánh thức người trong mộng.
Tiêu Thập Nương và ông lão họ Liêu quay sang nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.
Hoàng Định Bang cười nói: “Côn luân thảo là của Thanh Huyền đạo trưởng, đạo trưởng là cao nhân ngoại thế, đâu phải người phàm như cậu có thể suy đoán!”
Lý Dục Thần nhìn Thanh Huyền một cái, nói:
“Cao nhân ngoại thế phải không, tiếc là côn luân thảo của ông là giả!”
Nói xong, đột nhiên chiếc hộp trên bàn lật bay dưới đất.
Chiếc hộp lăn mấy vòng dưới đất, côn luân thảo rớt ra khỏi hộp.
Một ánh sáng xanh chói mắt lóe lên, trong phòng tràn ngập hương thơm.
Nhưng hương thơm nồng nặc hơi không bình thường.
Cho dù người không hiểu y thuật, không hiểu dược thảo mộc, cũng có thể ngửi ra, mùi hương này không phải tỏa ra từ cây cỏ, mà từ thứ giống như bột hương giấu trong chiếc hộp.
Trước khi Lý Dục Thần chưa đánh đổ chiếc hộp, mùi hương từ từ tỏa ra, đương nhiên rất giống hương thơm thảo mộc.
Một khi đánh đổ, mùi hương nhanh chóng tỏa ra, cỏ dưới đất cũng không còn bóng sáng, giống như cỏ bình thường.
Thanh Huyền đạo trưởng giận quá hóa thẹn, nói: “Cậu nhóc, cậu dám hủy tiên thảo của tôi!”
Trong lúc nói, một tấm bùa giấy đã kẹp giữa ngón tay ông ta.
Lúc nhìn thấy tấm bùa, Lý Dục Thần đã có cảm giác quen thuộc.
Không phải chú văn trên bùa, mà là khí tức của giấy bùa và chu sa.
Chất liệu của bùa này, giống với loại lấy được từ trong Thiên Tinh Quan, cũng giống với chất liệu bùa phong ấn Hồ Vân Thiên trong giếng Ngô Đồng Cư.
Thanh Huyền bóp bùa trong tay, nhưng không tấn công Lý Dục Thần, chỉ đứng ở đó, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ cao thâm khó lường.
Vừa nãy Chu Lợi Quân vừa nhìn thấy Thanh Huyền lôi kéo sấm sét, chính là dùng lá bùa này.
Đương nhiên, gã ta cũng từng chứng kiến sự lợi hại của Lý Dục Thần.
Chỉ là so sánh ra, đạo thiên lôi ở hồ Chấn Trạch khiến người ta chấn hãi hơn.
Gã ta tin rằng, chỉ cần Thanh Huyền đạo trưởng sử dụng lôi phù, có thể đánh Lý Dục Thần một đòn chí mạng.
“Đạo trưởng, mau ném bùa vào hän đi!”, Chu Lợi Quân không nhịn được vung cánh tay gãy, gân thịt vừa liền lại vẫn còn đau âm ỉ khiến gã ta hận đến căn răng.
“Vô lượng thiên tôn!”, Thanh Huyền vung phất trần: “Ông trời có đức hiếu sinh, tôi vứt xuống tấm bùa này, cậu ta sẽ bị diệt cả thần hồn”.
“Đạo trưởng, cậu ta đã hủy tiên thảo của ông, là cậu ta tự chuốc lấy”, Hoàng Định Bang vừa hận vừa tức.
“Đúng thế, đạo trưởng, mau diệt cậu ta đi, tên nhóc này rất tà môn, đừng để hắn ra tay trước”, Chu Lợi Quân thấy Thanh Huyền không ra tay, cũng phải lo lắng.
Lý Dục Thần nhìn Chu Lợi Quân một cái, toàn thân Chu Lợi Quân run lên, lập tức nổi da gà.
“Thanh Huyền đạo trưởng, không cần nhân từ với loại người này, đừng làm lỡ việc lớn của chúng ta!", Hoàng Định Bang nhắc nhở nói.
Thanh Huyền khẽ gật đầu, nhưng vẫn không tấn công.
Ông ta khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, rồi lại nhìn Lý Dục Thần nói: “Cậu nhóc, cậu biết trong tay tôi là bùa gì không?”
Nhưng trên lá bùa này không hề có khí lôi điện, làm sao có thể thu hút thiên lôi?
Chỉ là Thanh Huyền này nói có sách mách có chứng, nhìn tác phong của ông ta, tiên phong đạo. cốt, đương nhiên người khác sẽ tin là thật.
“Thanh Huyền đạo trưởng, ông còn nhiều lời với cậu ta làm gì, lấy sấm sét tấn công cậu ta đi”, Hoàng Định Bang nói.
Thanh Huyền đạo trưởng lại nhìn ra cửa sổ một cái, chậm rãi giơ tay, bỗng nhiên, cổ tay run lên, bùa trong tay bốc cháy, hóa thành sao băng bay ra, biến mất trong không khí.