Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 226: Khinh nhờn tất diệt




 

Nhưng ông ta chưa bao giờ thấy loại pháp thuật thần kỳ như thế.

Còn có cả một chém trong không trung kia của Lý Dục Thần lúc nãy nữa, dưới cái nhìn của ông ta, đây là món nghề của tông sư võ đạo.

Nhưng tông sư võ đạo có thể thi triển cả pháp thuật “định, khởi, diệt” kia sao, còn có thể khiến một không gian nhỏ đổ sụp ư.

Cao Tử Hạng cũng vô cùng kinh ngạc.

Ông ta đã từng thấy sự lợi hại của Lý Dục Thần rồi, nhưng lúc này vẫn vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.

Thật may mắn làm sao khi người như vậy. không phải là kẻ địch của nhà họ Cao.

Lý Dục Thần bước tới bên cạnh Kim Cổ Mạn Đồng trên mặt đất.

Anh vung tay lên, thu hồi châm ngũ hành được găm vào cơ thể Kim Cổ Mạn Đồng.

Khi châm ngũ hành được thu hồi, Kim Cổ Mạn Đồng được trả tự do, nó lập tức giương nanh múa vuốt, lao tới chỗ Lý Dục Thần. 

Bàn tay anh nhấn một cái trên không trung, Kim Cổ Mạn Đồng đứng khựng lại.

“Mày vốn là một đứa bé đáng thương, bị tà thuật làm hại, bị người khác sai sử, có oán hận sâu sắc, nay tao giải thoát cho mày, mong kiếp sau mày sẽ được làm một đứa bé vui vẻ”.

Kim Cổ Mạn Đồng kia nghe vậy, mặt nó mỉm cười, rồi lại đau khổ như đang giãy dụa trước gì đó.

“Tao biết mày là song sinh tử, còn có một đứa ở Nam Dương, tâm ý tương thông với nhau. Yên tâm ¡_ đi, tao sẽ giải thoát cho cả hai”.

Lý Dục Thần vừa nói vừa vuốt ve trong không trung, trấn an cảm xúc của Kim Cổ Mạn Đồng.

“Đốt cháy!"

Trên người Kim Cổ Mạn Đồng bùng lên một ngọn lửa.

Dưới ánh lửa hừng hực, phù chú nổ tung như Ì pháo hoa.

Bột vàng kim trên người Cổ Mạn Đồng từ từ chảy xuống, lộ ra làn da khô héo cháy đen của nó.

Bột phấn chảy xuống để lộ ra một thi thể trẻ con đã bị cháy đen. 

Đây không phải là do Lý Dục Thần hỏa thiêu mà nó vốn là vậy.

Đứa bé này đến với thế gian còn chưa kịp nhìn ngắm dáng vẻ của thế giới thì đã bị người ta luyện hóa rồi.

Lửa càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Ánh lửa phản chiếu sự phẫn nộ ẩn chứa trong gương mặt bình tĩnh của Lý Dục Thần.

Anh nói với ánh lửa: “Khinh nhờn người Hoa Hạ, ¡_ dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”

Tại Nhã Kinh ở Đại Mã xa xôi, trong một căn biệt phủ xa hoa.

Có một vài người trông giống nhà sư đang hành lễ với một pho tượng Bồ Tát.

 Trong lòng Bồ Tát có ôm một đứa bé trai màu _ vàng.

Bỗng nhiên, trên người đứa bé đó bốc cháy.

“Thánh Kim Đồng Tử cháy rồi!”

Cả lũ kinh hãi, đồng thanh niệm chú, rải dương chi cam lộ.

Nhưng lúc này, lửa càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã lan đến Bồ Tát.

Cả bọn từ trong ngọn lửa dữ dội kia thấy được. một gương mặt mơ hồ thoáng qua.

Một giọng nói truyền tới:

“Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt!”

Máy bay hạ cánh rồi cất cánh tại sân bay.

Ánh sao trên bầu trời và ánh sáng ngọn hải đăng giao hòa.

Trong sảnh chờ người qua kẻ lại. Nhân gian bận rộn mà tĩnh lặng.

Ai biết được dưới bề mặt bình yên ấy lại ẩn chứa bao nhiêu cuồng phong.

Tào Tra Lý đã chết, Kim Cổ Mạn Đồng được siêu độ.

Bọn họ đi về hướng không người.

Đỉnh Hương chưa từng đi máy bay, đây là lần  ăn đầu tiên cô ấy đến sân bay nên rất muốn thấy dáng vẻ của máy bay khi cất cánh.

Lý Dục Thần bèn dẫn cô ấy lên mái nhà của sân bay.

Sân bay đóng kín mọi chỗ, người bình thường không thể nào đi lên được.

Nhưng điều này không làm khó được Lý Dục Thần.

Bọn họ ngồi trên nóc nhà vòng cung, gió lạnh ban đêm thổi tới khiến người ta vô cùng thoải mái.

Một chiếc máy bay đang đậu ở phía trước, hành khách lục tục lên khoang.

Xe chở đồ sáng lên như bọ cánh cứng đi qua đi lại.

'Trên đường băng, máy bay bay lên bay xuống giống như một con hạc tiên đang nhảy múa dưới ánh sáng.

Khoảng thời gian gần đây quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ hỏi. €ó vài việc không nên biết là tốt nhất. Có lễ sẽ có người cho răng cô ấy ngốc nghếch.

Nhưng cô ấy nguyện ngốc nghếch như vậy, hưởng thụ sự tốt đẹp của thế gian này.

Cô ấy không ngang bướng, sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện lớn của hai người họ.