Tiểu Dương đáp một tiếng, đứng bên cạnh ba người, hùng dũng hiên ngang giống như hộ pháp.
Lý Dục Thần quay người đứng đối diện với Tra Võ Anh, nói: “Gia chủ Tra, điều kiện của tôi, hai điều trước miễn cưỡng coi như ông đã làm được. Nhưng em gái tôi Đinh Hương vẫn chưa quay về, bây giờ tôi đi cứu cô ấy, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi vấn sẽ bắt nhà họ Tra ông chôn theo!”
Lúc này, Tra Võ Anh đâu còn dám phản bác. Người trước mặt, là sát thần tay cầm sấm sét đấy!
Không giở mặt tại chỗ, diệt toàn tộc ông ta, ông ta đã rất cảm tạ trời đất rồi.
“Cậu, cậu Lý”, Tra Võ Anh khom người, cúi lưng xuống thật thấp: “Tôi thay mặt thăng con trai không ra gì của tôi xin lỗi cậu! Tôi sẽ cố hết sức, bồi thường cho cậu. Từ nay có việc gì sai bảo, chỉ cần một lời của cậu, trên dưới nhà họ Tra sẽ cố hết sức lực!”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Mong là ông có thể nói được làm được. Tôi sẽ cho người đến tiếp nhận lời xin lỗi của ông”.
Nói xong, quay người đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa gọi điện cho Lang Dụ Văn, bảo anh ta dẫn đội ngũ đến nhà họ Tra ở Hải Thành, tiếp nhận ít nhất hai trăm triệu tiền bồi thường của nhà họ Tra.
Hai trăm triệu, chỉ là cọng lông đối với gia tộc lớn, nhưng đối với tập đoàn Kinh Lý vừa mới thành lập, vẫn vô cùng quan trọng.
Lý Dục Thần vốn định ám thị cho Lang Dụ Văn, thực ra có thể dọa Tra Võ Anh, để ông ta bồi thường thêm.
Lúc này, có lẽ nhà họ Tra không dám không đồng ý. Nhưng làm vậy không phù hợp lắm với phong cách làm việc của anh, hơn nữa trước mặt Lang Dụ Văn, cũng sẽ mất đi thân phận và khí độ.
Cho nên anh không nói nhiều thêm, bảo Lang Dụ Văn tự năm chắc tình hình mức độ.
Ra khỏi khu nhà họ Tra, lên xe, nói một tiếng: “Sân bay Quốc tế Tiền Đường, mau lên”.
Hứa Quốc Lập vẫn không hỏi gì, đạp ga, chiếc xe vững vàng phi như bay.
Hải Thành đến Tiền Đường không xa, có một đường cao. tốc đến sân bay, lại là ban đêm, đường cao tốc rất thoáng, cho nên chưa đến nửa tiếng, họ đã đến sân bay.
Lý Dục Thần ngồi trên xe liên lạc với Cao Tử Hạng.
Cao Tử Hạng cũng đã đến sân bay.
Ông ta đích thân ra nghênh đón, đưa Lý Dục Thần đến phòng khách VỊP mà Tào Tra Lý đang ngồi nghỉ.
Trong phòng khách VỊP không đông, chỉ lác đác mấy người.
Tào Tra Lý ngồi trên sofa trong góc của khu thương gia, †ay cầm xem một quyển tạp chí.
Đỉnh Hương ngồi bên cạnh gã ta, ánh mắt hơi đờ đẫn. Lý Dục Thần đi đến, ngồi xuống đối diện với Tào Tra Lý. Tào Tra Lý nhìn anh một cái, cũng không để ý.
“Nếu nơi này không phải là sân bay, thì mày đã chết rồi”, Tào Tra Lý xem tạp chí, dường như tự lẩm bẩm.
“Nếu nơi này không phải là sân bay, thì mày đã chết rồi”, Lý Dục Thần lặp lại lời của gã ta.
Tào Tra Lý dường như cảnh giác được điều gì, mới ngước mắt, nhìn Lý Dục Thần.
“Mày là ai?”
“Cổ trùng trên người bà Cao, có phải do mày hạ không?”
“Thì ra là người của nhà họ Cao”, Tào Tra Lý vô cùng khinh thường: “Thế thì đã làm sao?”
“Là ai sai khiến mày?” Cao Tử Hạng đưa người đi đến.
Lúc này, mấy vị khách bên ngoài phòng VỊP đã được mời đến chỗ khác nghỉ ngơi.
Cả phòng khác VỊP chỉ còn lại Tào Tra Lý, Đinh Hương, Lý Dục Thần và người của nhà họ Cao.
Tào Tra Lý nhìn Cao Tử Hạng, hơi bất ngờ.
“Đây chẳng phải là ông cả nhà họ Cao, gia chủ nhà họ Cao tương lai sao? Còn đích thân đến đây?”
Sau đó, khi gã ta nhìn thấy Trương Băng bị áp giải phía sau Cao Tử Hạng, vẻ mặt liền biến sắc.
Trương Băng chỉ vào Tào Tra Lý: “Chính là hẳn, là hẳn sai khiến tôi, là hắn ép tôi làm, tôi cũng bị ép thôi! Ông cả, ông tha cho tôi đi!”
Cao Tử Hạng đạp bay Trương Băng, nói với Tào Tra Lý: “Mày còn gì để nói không?”
Tào Tra Lý nhìn kỹ ông ta một lúc, hơi kinh ngạc: “Ông là Vạn Sơn Lâm?”
“Đúng thế, chính là tôi”, Vạn Sơn Lâm nói.
Tào Tra Lý cười ha ha: “Xem ra nhà họ Cao cho cung phụng của Hồng Môn không ít, hộ pháp Hồng Môn đều đến nhà họ Cao, sao Vạn Thời Quân không đích thân đến chứ?”
Vạn Sơn Lâm nói: “Hồng Môn và Huyền Hàng Môn các người không hề dây dưa qua lại, anh lại tham gia vào tranh chấp Hồng Môn, xem ra Huyền Hàng Môn các người đã chuẩn bị ồ ạt tiến vào nội địa rồi”.