Nghiêm Tuệ Mẫn nói, tất nhiên phải tới xem căn nhà mới mà con rể mua rồi, đây chẳng phải là ngôi nhà tương lai của mình hay sao?
Lâm Mộng Đình nhất thời không nói lên lời, luôn cảm thấy mẹ mình lúc nào cũng chỉ mong sao nhanh chóng gả bản thân ra ngoài.
“Mẹ, con rốt cuộc có phải là con ruột của mẹ không vậy?”, Lâm Mộng Đình hờn giận hỏi.
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe vậy lập tức trợn mắt: “Tất nhiên là đứt ruột đẻ ra rồi, nếu không phải mẹ đẻ, con lớn lên có thể xinh đẹp như vậy sao?”
Khi đến Ngô Đồng Cư, bà ta lượn quanh xem xét trước sau vài vòng, rất hài lòng với nơi này.
Tuy nơi này không rộng lớn và khí phái như sơn trang Bắc Khê nhưng lại rất sang trọng, mang đậm hương vị tao nhã cổ kính, cũng vô cùng thú vị.
“Ôi chao, nơi này đẹp quá, mẹ muốn ở lại đây vài ngày”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
Câu này khiến Lý Dục Thần có chút không biết làm sao, chẳng lẽ thật sự phải sắp xếp cho vị mẹ vợ này một gian phòng sao?
Lâm Mộng Đình vội vàng kéo Nghiêm Tuệ Mẫn đi.
Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn lại vô cùng bất mãn, nói còn chưa từng ăn qua bữa cơm nào ở nhà con rể đâu…
……
Quán cơm Thân Dân vẫn hoạt động bình thường.
Nhưng những khách hàng đến hôm nay hơi khác so với mọi khi.
Trời cũng đã xế chiều mà vẫn còn vài vị khách hàng ngồi lại chưa có dấu hiệu ra về.
Những người này đã ngồi xuống từ thời gian dùng bữa tối.
Họ không ngồi chung bàn mà tự mình dùng riêng.
Hầu hết họ đều gọi một vài món ăn và rượu, tự mình thưởng thức.
Chỉ có duy nhất một người là gọi một suất cơm phần.
Một suất này nhấm nháp trong vài giờ cũng được tính là kỳ tài.
Ông chủ Vương ngồi sau quầy mỉm cười nhìn họ.
Chị Mai thì nhàn rỗi dựa vào quầy cắn hạt dưa.
Từ trong bếp vọng ra từng trận tiếng leng keng của thìa nĩa cùng sột soạt của mài dào.
Người đang ăn cơm phần bỗng nhiên lên tiếng:
“Các vị hình như đều tới đây vì một trăm triệu?"
Một người khác đang nhâm nhi rượu đáp: “Nếu không phải vì một trăm triệu, ai sẽ đến nơi này ăn cơm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đồ ăn ở đây thực sự không tồi”.
Đinh Hương vừa dọn dẹp vừa nói: "Mọi người à, tiệm chúng tôi phải đóng cửa rồi, xin hãy thanh toán đi ạ”.
“Đây là đang muốn đuổi khách sao?”, người ăn cơm phần kia nói.
“Một trăm triệu còn chưa cầm tới tay, sao có thể rời đi, cô gái, cô nói xem có phải không?”, một người khác cười đùa cợt nhả.
“Đinh Hương, đừng để ý tới bọn họ, những người này đều uống nhiều rồi”.
Chị Mai đặt hạt dưa trong tay xuống, vặn eo đi tới.
Đinh Hương liếc người ăn cơm phần kia, thầm oán anh ta rõ ràng không uống rượu mà.
Chị Mai bảo vệ Đinh Hương sau lưng và nói với những vị khách kia: “Các vị, mọi người muốn ăn quỵt hay là định qua đêm ở đây?”
“Ôi, nhìn cái nơi này mà xem”, một khách hàng với vẻ mặt say khướt nói, tay còn không buông ly rượu: “Một tiệm nhỏ như vậy, đồ ăn không chỉ ngon miệng mà ngay cả người trong tiệm cũng không kém, từ người làm cho tới bà chủ, người này so với người kia càng thêm đẹp mắt! Chậc chậc, tôi gần như quên mất mình đến đây để làm gì rồi đó”.
Một người khác nói: "Dù nói thế nào chỗ này cũng là một nơi tốt!”
Người ăn cơm phần lại chen miệng: “Các người thèm muốn phụ nữ tôi không tranh với mấy người, nhưng một trăm triệu kia sẽ thuộc về tôi”.
“Nằm mơ đi! Dựa vào đâu phải cho anh?”
“Đúng vậy, tại sao phải đưa cho anh? Nếu mọi người đã cùng tới thì hoặc là chia đều, hoặc là dựa vào bản lĩnh mà tranh đoạt”.
Vài người anh một câu, tôi một câu bắt đầu tranh cãi qua lại.
Tiệm nhỏ trong đêm khuya thoắt cái trở nên ầm ĩ huyên náo.
Chi Mai và Đinh Hương nghe được câu chửi xéo xắt này đều phì cười ra tiếng.
Gương mặt ông chủ Vương vẫn đong đầy ý cười, dáng vẻ vô hại này quả thực rất dễ mê hoặc người khác, mấy người đang ngồi lúc đầu đều không kịp phản ứng lại, thật lâu sau mới ngộ ra thâm ý trong đó.
"Chết tiệt ông dám mắng chúng tôi à?", một trong số họ hằn học nói: "Ông có biết chúng tôi làm nghề gì không?"
"Biết, biết", ông chủ Vương vui tươi hớn hở đi tới trước mặt hắn ra, rót một chén trà rồi đặt xuống bàn: "Các vị đều là bá vương, nếu không sao lại dám ăn quỵt!"