Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 187: Cao nhân!




Hồ Tu Nhất cười ha hả, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Giấu đầu lòi đuôi rồi chứ gì, bịa đặt, đúng là mánh khóe của lũ lừa đảo, đáng tiếc đây là y thuật, dù có chém bay cả gió thì cửu châm cũng chỉ là chín châm mà thôi, lấy đâu ra mười ba châm?” 

Lý Dục Thần không nói một lời nào, chỉ nhìn Hồ Sư Ước. 

Lúc này Hồ Sư Ước như nổi lên cơn sóng thần. 

Qua nửa ngày, mới nói: “Không sai, tổ tiên nhà họ Hồ truyền lại, là mười ba châm, đáng tiếc thời gian qua lâu nên thất truyền, thiếu đi bốn châm, biến thành cửu châm”. 

“Cái gì?”, Hồ Tu Nhất chấn động há hốc miệng. 

“Tôi sẽ giúp ông bổ sung đủ bốn châm kia, dùng nó để đổi Hoàng Tinh, Hồ lão, ông thấy vụ làm ăn này có ổn không?”, Lý Dục Thần cười nói. 

Hồ Sư Ước vô cùng xúc động: “Cậu Lý, lời cậu nói là thật ư? Nhưng mà… Nhưng mà sao cậu lại biết được châm pháp bí truyền của nhà họ Hồ chúng tôi?” 

“Bởi vì châm pháp mà tổ tiên ông truyền lại chính là Quỷ Môn Thập Tam Châm, nguồn gốc từ Chúc Do Thuật, sau đó cảm thấy cái tên này không hay, dễ làm bệnh nhân sợ nên mới đổi thành Âm Dương Thập Tam Châm”. 

Lý Dục Thần biết được chuyện này là vì tổ tiên nhà họ Hồ, cũng chính là người sáng lập Đồng Khánh Đường là Hồ Lãnh Sơn vẫn chưa chết. 

Ông ta dùng y nhập đạo, lúc tuổi già đã rời khỏi nhà, đến Côn Luân cầu tiên, sau đó rốt cuộc cũng lên được đỉnh Thiên Đô, bái Vân Dương Tử làm thầy. 

Hồ Lãnh Sơn, là sư huynh của Lý Dục Thần. 

Theo vai vế mà nói, Hồ Sư Ước còn phải gọi anh một tiếng ông. 

Tất nhiên, anh không thể nói cho bọn họ biết chuyện này. 

Chốn hồng trần, không phải ai cũng có tiên duyên. 

Huống chi Hồ Lãnh Sơn cũng đã rời nhà hơn trăm năm, người nhiều tuổi nhất nhà họ Hồ cũng chưa chắc đã biết tới ông ta. 

Nếu hôm nay không đến thăm quốc y quán Đồng Khánh Đường và viện bảo tàng, thấy được hình vẽ Hồ Lãnh Sơn cùng với công tích người sau ghi lại, có lẽ Lý Dục Thần cũng không biết Hồ Lãnh Sơn chính là người sáng lập Đồng Khánh Đường. 

Bây giờ đã biết, nhà họ Hồ Tiền Đường chính là đời sau của sư huynh Hồ Lãnh Sơn, thì tất nhiên Lý Dục Thần cũng phải quan tâm một hai. 

Thế nên anh mới có thể đề nghị việc trao đổi y thuật lấy Hoàng Tinh trong văn phòng của Hồ Tu Nhất. 

“Được rồi, để tôi truyền lại cho ông tâm pháp và khẩu quyết, ông đã học được chín châm, thì bốn châm còn lại có lẽ không quá khó khăn”. 

Lý Dục Thần cầm cây châm trà trong ống trúc trên bàn, giả vờ như đó là ngân châm đặt trên tay, ngón tay xoa nhẹ, vừa làm mẫu vừa đọc bí quyết. 

Làm xong một lượt lại thả châm trả về lại. 

Lý Dục Thần đã ngồi xuống, cầm chén trà lên thong thả uống. 

Hồ Sư Ước vẫn còn đứng đó, miệng không ngừng lặp lại khẩu quyết mà Lý Dục Thần vừa truyền cho, ngón tay bắt chước theo hành động của Lý Dục Thần. 

Hơn nửa ngày mới dừng lại. 

Hồ Sư Ước bỗng quỳ xuống trước mặt anh: “Cảm ơn cậu Lý đã truyền châm, hãy nhận lấy cái dập đầu của họ Hồ này. Tu Nhất, mau tới đây dập đầu với cậu Lý, đây là cái ân rất lớn cho nhà họ Hồ!” 

Cuối cùng Hồ Tu Nhất cũng biết Lý Dục Thần không phải kẻ lừa gạt, thấy bố quỳ xuống thì cũng không dám đứng nữa. 

Lý Dục Thần thản nhiên chấp nhận cái quỳ lạy của bọn họ. 

Cái dập đầu này không phải là anh nhận, anh chỉ thay sư huynh Hồ Lãnh Sơn nhận. 

Cha con nhà họ Hồ vẫn còn muốn dập đầu, nhưng Lý Dục Thần đã vươn tay, dùng sức mạnh hư không nâng hai người dậy. 

Hai người bất giác đứng dậy, mới biết được thanh niên trước mặt này e rằng không chỉ đơn giản là có y thuật đáng gờm. 

“Châm pháp này tôi truyền cho ông, sau khi học được thì gặp tình huống giống bà Cao lúc này, dù không biết đó là trùng độc thì ông cũng có thể dùng châm thuật ép cổ trùng bên trong ra. Nhưng hai người phải nhớ kỹ, châm này không phải người tài thì không được truyền, không phải bệnh lạ thì không được trị, nhất quyết không được lạm dụng nếu không ắt sẽ gặp tai ương”. 

“Rõ, xin nghe lời dạy bảo của cậu”, Hồ Sư Ước lại dùng lễ của sư đồ. 

Nói xong bèn sải bước đi. 

Hồ Tu Nhất nhìn thùng Hoàng Tinh, nhớ tới thái độ của mình với Lý Dục Thần ban nãy, mặt chợt đỏ lên, mặt đầy hổ thẹn. 

“Bố, cậu Lý đó rốt cuộc là ai?” 

“Cao nhân!”, Hồ Sư Ước nói.